Tìm Kiếm

Kể về kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

Kể về kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

Bài làm

“Ngày đầu tiên đi học

Mẹ dắt tay đến trường

Em vừa đi vừa khóc

Mẹ dỗ dành yêu thương

Ngày đầu tiên đi học

Em mắt ướt nhạt nhòa

Cô vỗ về an ủi

Chao ôi ! sao thiết tha

Ngày đầu như thế đó,

Cô giáo như mẹ hiền

Em bây giờ cứ ngỡ

Cô giáo là cô Tiên

Em bây giờ khôn lớn,

Bỗng nhớ về ngày xưa.

Ngày đầu tiên đi học

Mẹ cô cùng vỗ về”.

Mỗi lần nghe lời bài hát này là những kí ức và kỉ niệm của những ngày thơ ấu trong tôi lại ùa về, nào là những ngày thả diều trên cánh đồng hay những ngày trốn ngủ trưa đi bắt châu chấu, những buổi cùng bạn bè chơi nhảy dây hay những đêm trung thu đi rước đèn dưới ánh trăng tròn vành vạnh. Đó đều là những kỉ niệm mà tôi không thẻ nào quên nhưng ấn tượng với tôi nhất đó là kỉ niệm ngày đầu tiên đi học, mặc dù đã 8 mùa tựu trường trôi qua nhưng trong tôi kí ức về ngày đầu tiên đi học, ngày mà được tung tăng cắp sách đến trường vẫn còn nguyên vẹn như mới hôm qua. Ngày đầu tiên đi học luôn là ngày để lại kí ức sâu sắc nhất trong quãng đời học sinh của mỗi chúng ta.

Khi cái nắng ngày hè đã bớt gay gắt hơn và thay vào đó là những cơn gió mát và dưới lòng đường là những chiếc lá vàng rụng thành từng lớp xếp chồng lên nhau, trong không khí thoảng thoảng mùi thơm ngọt của hương ổi hay mùi thơm dịu của những khóm cúc vàng, đó cũng là dấu hiệu của mỗi độ thu sang, mùa của những nỗi nhớ và ngày tựu trường đón năm học mới. Nhớ lại mùa thu 8 năm trước tôi vẫn là một cô bé 6 tuổi non nớt, chập chững những bước đi đầu tiên bước vào trường tiểu học. Buổi tối trước ngày khai giảng, tôi vừa thấy lo lắng nhưng không kém phần hồi hộp và háo hức khi ngồi nhìn mẹ ủi chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi và chiếc quần vải màu tím than một cách phẳng phiu, mẹ cất sách vở và đồ dùng học tập đầy đủ vào chiếc cặp sách mới màu hồng có in hình búp bê Babie mà mẹ đã mua cho tôi trước đó khoảng một tuần. Mẹ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho ngày khai giảng của tôi một cách cẩn thận và tỉ mỉ nhất. Dường như cả bố và mẹ cũng đều có chung tâm trạng hồi hộp, lo lắng y như tôi vậy và dặn dò tôi đủ thứ chuyện nào là phải lễ phép với thầy cô, hòa đồng với bạn bè, không được chạy nhảy đi lung tung vì chưa biết lớp nên rất dễ bị lạc…Hôm đấy, tôi đi ngủ rất sớm nhưng lên giường nằm trằn trọc mãi mà vẫn không sao ngủ nổi, trong đầu lại mường tượng ra khung cảnh của buổi sáng khai giảng đầu tiên sẽ như thế nào, thầy cô có nghiêm khắc không, các bạn cùng lớp có tâm trạng giống mình không… miên man suy nghĩ tôi chìm vào trong lúc ngủ lúc nào không hay.

 

Hôm sau mẹ gọi tôi dậy rất sớm để chuẩn bị đến trường, sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong tôi lên thay bộ quần áo mà mẹ đã ủi phẳng phiu từ tối hôm qua và tết tóc thành 2 bím tóc nhỏ rất đáng yêu, đứng trước gương tôi thấy mình như thay đổi hẳn, cảm thấy mình lớn hơn và chững chạc hẳn lên rất ra dáng một cô học sinh lớp 1 nhưng trong lòng tôi thấy hồi hộp và lo lắng lắm. Khoảng gần 6h45 phút mẹ chở tôi trên chiếc xe đạp mini màu xám đi trên con đường làng gập ghềnh sỏi đá, con đường này tôi đã đi qua vô số lần nhưng hôm nay cảm giác con đường ấy thay đổi nhiều lắm, nó như dài hơn mọi hôm và hai hàng keo bên đường như cao lớn thêm, chúng đang vươn những tán cây của mình ra đón chào nắng mới. Ông Mặt Trời đã thức dậy và chiếu những tia nắng ban mai ấm áp đầu tiên xuống cho muôn vàn hoa cỏ, trong vòm cây những chú chim đang cất tiếng hót vang lừng chào đón bình minh. Thi thoảng lại có cơn gió nhè nhẹ thoáng qua làm tôi có cảm giác se lạnh của tiết trời đầu thu. Trên dọc đường, mẹ kể lại cho tôi nghe kỉ niệm ngày mẹ còn đi học vui thế nào, nghe câu chuyện mẹ kể mà tôi thấy mình bình tĩnh và tự tin hơn hẳn.

Chẳng mấy chốc mà đã đến cổng trường tiểu học rồi, đây sẽ là nơi tôi học tập trong suốt 5 năm tới. Nhìn xung quanh các anh chị lớp trên rất tự tin tụm năm tụm bảy trò chuyện vui vẻ sau một kì nghỉ hè dài không gặp nhau, còn ở góc kia là mấy bạn chắc cũng chuẩn bị vào lớp 1 như tôi, bạn nào cũng được bố hoặc mẹ đưa đến trường với những bộ quần áo mới tinh tươm và những chiếc cặp sách ngộ nghĩnh đáng yêu, nhưng bạn nào cũng rụt rè e sợ nấp sau lưng người thân như những chú gà con sắp phải xa mẹ. Có lẽ các bạn cũng như tôi đang hồi hộp và lo sợ lắm vì sắp phải rời xa vòng tay của bố mẹ để bước vào một môi trường mới, làm quen với mái trường, thầy cô bạn bè. Cuối cùng tôi cũng phải rời vòng tay mẹ để hòa vào với đám bạn đi vào trong sân trường xếp hàng chờ nhận lớp, sau khi thực hiện nghi lễ chào cơ thì tiếng trống tùng tùng tùng vang lên một hồi dài báo hiệu một năm học mới bắt đầu và thầy hiệu trưởng lên đọc diễn văn khai giảng năm học mới. Đây là lần đầu tiên tôi được dự lễ khai giảng năm học mới ở trường tiểu học nên tôi cảm thấy rất tò mò và ngạc nhiên sau đó là cảm giác thân thương và quen thuộc. Sau khi kết thúc buổi lễ thì học sinh lớp 1 được phân chia vào các lớp, tôi được phân vào lớp 1C do cô Vân chủ nhiệm, cô Vân tiến đến lớp và đưa chúng tôi vào lớp 1C và sắp xếp chỗ ngồi. Trong ấn tượng đầu tiên của tôi về cô Vân thì cô hôm đó cô mặc chiếc áo dài trắng tinh khôi làm nổi bật dáng người nhỏ nhắn mảnh dẻ với mái tóc dài đen nhánh và nụ cười hiền, giọng cô nhỏ nhẹ và ấm áp lắm, có mấy bạn nữ do chưa quen nên khóc thút thít nhưng cô không trách mắng gì cả mà chỉ nhẹ nhàng vỗ về như một người mẹ hiền từ đang chăm sóc đứa con nhỏ. Thấy vậy trong lòng tôi cảm thấy ấm áp và yên tâm hẳn mà không còn hồi hộp lo lắng như lúc chia tay mẹ ở cổng trường nữa.

 

Tiết học đầu tiên của chúng tôi là tiết Toán nhưng cô Vân để hẳn cả tiết học này để làm quen với lớp và giới thiệu về ngôi trường cũng như những nội quy, quy định trong lớp học, dưới lớp chúng tôi kể cho nhau nghe về cảm giác ngày đầu tiên đi học và khoe với nhau những cuốn sách giáo khoa, quyển vở ô li còn thơm mùi giấy mới hay những hộp sáp màu và chiếc bút máy mẹ mới mua cho. Tôi nhanh chóng làm quen với các bạn cùng lớp, bạn nào cũng thân thiện và đáng yêu lắm, tôi thầm nghĩ ngày khai giảng đầu tiên thật là vui vẻ và tràn ngập tiếng cười, không khí lớp học rộn ràng và vui tươi lắm. Thời gian trôi qua thật nhanh, khi tiếng trống vang lên báo hiệu kết thúc một buổi học, chúng tôi uà ra cổng trường về với vòng tay của bố mẹ. Khi ra đến cổng trường tôi đã thấy mẹ đứng đợi sẵn ở đó và đang vẫy tay với tôi, mẹ lại chở tôi về nhà trên chiếc xe đạp trên con đường quen thuộc ấy. Suốt dọc đường tôi kể cho mẹ nghe ngày đầu tiên đi học của tôi vui như thế nào, trên con đường tràn ngập tiếng nói cười của chúng tôi.

Ngày đầu tiên đi học của tôi vui như vậy đó, cái cảm giác hồi hộp lo lắng đêm trước ngày khai giảng hay cảm xúc hồi hộp xen lẫn chút tò mò khi bước chân vào cổng trường và những ấn tượng đầu tiên về trường lớp, thầy cô bạn bè tất cả đều in sâu trong tâm trí tôi cho đến tận bây giờ. Cứ mỗi năm đến ngày khai giảng là những cảm xúc ấy trong tôi lại ùa về, mặc dù đã là một cô học sinh lớp 8 nhưng mỗi lần nghĩ về ngày đầu tiên đi học tôi như thấy mình bé lại để và trở về những kỉ niệm tuổi thơ tươi đẹp ấy.