Đề bài: Em hãy tả em trai của em
Bài làm 1
Gia đình em có bốn người bố, mẹ em và một cậu em trai ngoan ngoãn. Em trai em tên là Vũ và em cũng rất yêu quý em Vũ nhất trong nhà.
Em Vũ năm nay em mới có 5 tuổi. Em Vũ ngoan lắm cho nên cả nhà ai ai cũng yêu quý em. Là con trai nên em cũng có lúc nghịch ngợm nhưng khi được cả nhà chỉ bảo là em nghe theo ngay. Mái tóc của em lưa thưa thật mềm mại biết bao nhiêu, ở lớp em cũng rất được cô giáo yêu quý. Bạn bè của Vũ cũng thích chơi với Vũ. Mỗi lần đi chơi nhà bạn gần nhà em cũng đều xin phép bố mẹ cần thận rồi mới đi. Khi em học bài thì Vũ cũng thích lắm, nó cứ chăm chú nhìn em học và cũng biết được những chữ cái mà cô giáo trong trường mầm non dạy cho. Vũ có trí nhớ cũng thật tốt, chỉ cần học vài ba lần là nó cũng đã thuộc được những câu thơ ngắn. Hay thingr thoảng còn đứng kể truyện cổ tích cho cả nhà nghe nữa.Những câu truyện cổ tích Vũ kể nó cũng chỉ là kể được những điểm cốt chuyện, lắm khi còn lộn xộn, kể qua một đoạn mới nhớ ra quên mất chi tiết làm cả nhà cười lăn ra.
Vũ có dáng người nhỏ nhỏ nhưng nhanh nhẹn lắm, ở lớp không ai chạy nhanh bằng nó. Ai cũng thích nói chuyện với Vũ vì Vũ lại có tính hài hước nữa.Em cũng rất quý em Vũ và tự hứa sẽ cố gắng học tập tốt để cho em Vũ noi theo.
Văn mẫu tả em trai
Bài làm
Trong các thành viên trong gia đình em thì em quý em trai em nhất. Bởi em trai em mới có 2 tuổi thôi nên em thấy cần phải yêu thương em nhiều hơn.
Em trai của em tên là Hải. Em rất bụ bẫm và đáng yêu, ai đi qua mà nhìn thấy bé Hải là cũng phải bế một chút, lắm lúc Hải sợ quá còn hét lên. Cức vào mỗi buổi chiều, em và bé Hải thường được bà nội dẫn đi chơi công viên gần nhà. Hai chị em em cứ dắt tay nhau đi theo bà. Bé Hải đi những bước thật nhỏ, có khi đến những bậc cao là em lại còn bò bò xuống vì sợ ngã. Nếu không thì em nhanh ý dang hai tay ra và để bà nội em bế qua những bậc khó i. Em Hải cũng nghịch lắm, thoát cái là chạy đi chỗ khác chơi ngay, nếu như không để ý là em với bà phải đi tìm ngay.
Mẹ em cũng đã mua cho bé Hải đôi dép kin kít đi đâu là phát ra tiếng kêu. Bé Hải thích điều này lắm, sau em hỏi “Sao mẹ lại mua dép này cho em?” Thì mẹ em mới cời nói rằng “Mua dép này cho em để em đi đâu có tiếng kêu là biết lối tìm em ngay”. Lúc đó em mới thấy mẹ nói đúng. Nhưng cả nhà em khi chho Hải đi lúc nào cũng trông chừng em. Và chỉ cần mẹ nói đi không cẩn thận là em bị bắt cóc nên em sợ lắm. Lúc nào cũng canh chừng em và căn dặn Hải. Thế mà Hải cũng ngoan lắm, dặn mấy lần là biết không bao giờ đi đâu mà không có người thân quen đi cùng.
Em rất yêu quý em Hải, và luôn cố gắng học thật tốt để sau này có thể giúp cho em học tốt nhất.
Minh Nguyệt