Đề : Hãy phân tích hình ảnh thiên nhiên trong truyện Kiều để làm sáng rõ nhận định của Đặng Thanh Lê : "Có thể nói thiên nhiên trong "Truyện Kiều"cũng là một nhân vật, một nhân vật thường lặng lẽ kín đáo nhưng không mấy khi không xuất hiện và luôn luôn thấm đượm tình người".
>>> Vẻ đẹp ngôn từ nghệ thuật trong Truyện Kiều của Nguyễn Du qua một số trích đoạn đã học
>>> Nỗi thương mình - Truyện Kiều Nguyễn Du
>>> Tìm hiểu đoạn trích "Chí khí anh hùng" (Trích Truyện Kiều-Nguyễn Du)
>>> Đoạn trích "Nỗi thương mình" - Trích Truyện Kiều - Nguyễn Du
>>> Phân tích đoạn trích "Trao duyên" - Truyện Kiều
>>> Tìm hiểu đoạn trích "Nỗi thương mình" (truyện Kiều - Nguyễn Du)
>>> Tìm hiểu đoạn trích "Trao duyên" (trích Truyện Kiều - Nguyễn Du)
>>> Phân tích đoạn trao kỷ vật trong Trao duyên (Trích Truyện Kiều - Nguyễn Du)
YÊU CẦU :
- Thể loại : Nghị luận về một tác phẩm (dạng nghị luận về một giá trị của tác phẩm).
- Nội dung : Phân tích hình ảnh thiên nhiên trong "Truyện Kiều"để làm sáng rõ nhận định của Đặng Thanh Lê.
DÀN Ý SƠ LƯỢC :
I. Mở bài :
- Giới thiệu tác phẩm : "Truyện Kiều", tác giả : Nguyễn Du.
- Giới thiệu vấn đề cần nghị luận : Phân tích hình ảnh thiên nhiên trong "Truyện Kiều"để làm sáng rõ nhận định của Đặng Thanh Lê.
II. Thân bài :
1. Phân tích thiên nhiên cũng là một nhân vật lặng lẽ, kín đáo, xuất hiện, thấm đượm tình người.
- Trong "Truyện Kiều", Nguyễn Du chỉ tạo cơ hội cho thiên nhiên xuất hiện khi cần tạo nền cảnh cho một cuộc gặp gỡ, hẹn hò hoặc khi bộc lộ giúp những cảm nhận tâm trạng của các nhân vật về thời gian, không gian, cảnh ngộ,...
+ Thiên nhiên ùa vào lòng người với những nét màu thật sáng đẹp và dồi dào sức sống : "Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa"
+ Cảnh ở đây thật thơ mộng và thắm đượm tình người.
"Bước dần theo ngọn tiểu khê,
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh.
Nao nao dòng nước uốn quanh
Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang"
+ Thiên nhiên càng trở nên hữu tình, thơ mộng khi Kiều chia tay với Kim Trọng : "Dưới cầu nước chảy trong veo,
Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha"
+ Thiên nhiên còn trở thành nhân vật thứ ba chứng kiến buổi thề non hẹn biển giữa Kiều với chàng Kim :
"Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
Đinh ninh hai mặt một lời song song"
+ Là người bạn gần gũi, gắn bó với nàng trong mọi hoàn cảnh :
"Trước lầu Ngưng Bích khoá xuân,
Vẻ non xa, tấm trăng gần ở chung"
+ "Buồn trông cửa bể chiều hôm,
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa"
Đó là nỗi buồn lẻ loi, cô đơn, lạc lỏng bơ vơ nơi chân trời góc bể của người con gái không biết bấu víu vào đâu :
"Buồn trông nội cỏ dầu dầu,
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh,
Aàm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi"
* Liên hệ, so sánh : "Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu,
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"
III. Kết bài :
- Đánh giá các ý đã phân tích :
- Rút ra bài học, nhận xét.
Có thể nói thiên nhiên luôn là hình ảnh thân gần, gắn bó với mỗi chúng ta, nó không chỉ là khung cảnh gần gũi trong cuộc sống đời thường mà đã đi vào văn học, cụ thể đi vào "Truyện Kiều". Nguyễn Du đã mượn thiên nhiên làm nền cho truyện và cũng biến thiên nhiên thành một nhân vật, mang tâm sự, nỗi lòng của con người. Ngòi bút thơ của Nguyễn Du tài hoa, điêu luyện khi dựng lên hình ảnh thiên nhiên .Thiên nhiên mãi là hình ảnh, là nhân vật không thể thiếu trong "Truyện Kiều" . "Truyện Kiều" mãi mãi là viên ngọc quý, là cuốn sách gối đầu giường của mõi chúng ta.
Nhà thơ Sông Lam, Núi Hồng đã ra đi, nhưng "Truyện Kiều" mãi mãi là dòng sông mát lành chảy qua tâm hồn chúng ta để lại một lớp phù sa màu mỡ. Trên lớp phù sa màu mỡ đó, ta luôn luôn gặp hình ảnh tươi đẹp, sốâng động, mang đậm tình người của thiên nhiên.