Tìm Kiếm

Tôi thấy mình đã lớn khôn

Đề bài: Tôi thấy mình đã lớn khôn

Bài làm

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua và từng giờ từng ngày , từng phút từng giây đều cho ta những kỉ niệm , những trải nghiệm , những bài học khó phai mờ. Dù những kỉ niệm ấy , những trải nghiệm đó hay là những bài học đó không thật đặc biệt, không thực sự nhiều nhưng cũng đủ để chứng minh rằng; tôi thấy mình đã khôn lớn.

Giờ đây tôi đang là một cô học sinh lớp 8 có tính cách kì lạ, lúc thì nhí nhảnh vui tươi như trẻ con lúc lại ít nói u sầu hay nhiều lúc lại chin chắn già dặn như “ bà cụ non”. Nhưng tôi cảm thấy cái phần bà cụ non trong tôi nhiều hơn cái phần gọi là trẻ con. Vì sao lại thế ư ? Vâng , tôi đã bắt đầu biết suy nghĩ chin chắn hơn , biết tiết kiệm đồng tiền bố mẹ làm ra , không tiêu xài lãng phí . Tôi bắt đầu biết được rằng mình đã qua cái tuổi vòi vĩnh bố mẹ hay làm nũng. Tôi thật sự tự hào vì điều đó.. tự hào khi thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều … !

toi thay minh da lon khon - Tôi thấy mình đã lớn khôn

Hôm nay , tôi ngồi nhớ lại kỉ niệm xưa đã đánh dấu sự thay đổi của chính bản thân tôi.Nhân vật chính trong câu chuyện không ai khác chính là tôi. Hồi đó, tôi ở cùng với ông bà nội nên tôi thường được cưng chiều lắm! Các bạn biết không? Tôi chả phải làm gì mấy . Cơm thì mẹ nấu dọn dẹp đi chợ mẹ cũng làm hết may ra tôi chi phải rửa bát là cùng . Tôi đi học cả ngày , về nhà chỉ có ăn và chơi nhiều lúc có lấy mỗi cái cốc nước mà tôi cũng lười nên nhờ em gái lấy hộ. Thế rồi một ngày, các cô chú ở quê lên chơi cùng với mấy con của cô chú . Chơi được một hay hai ngày gì đấy thì ở quê có việc đột xuất nên phải về gấp. Thế rồi mẹ dặn tôi ở nhà trông mấy em , mẹ cùng ông bà ,cô chú về quê đến chiều thì về. Cơm trưa thì mẹ cũng đã nấu sẵn cả và tôi chỉ cần đến giờ là ra ăn cơm thôi! Ăn xong, chúng tôi lên giường ngủ. Sau đó tôi chơi cung các em vừa mong ngóng mọi người về, . Thế rồi 4 giờ, 5 giờ mà chả thấy mọi người về, tôi bắt đầu sốt ruột và lo lắng. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi nhấc máy thì mẹ nói với tôi bằng một giọng lo lắng ;

 

-Ở đây vừa có một vụ tai nạn , tắc đường dài lắm con ạ , không biết bao giờ mẹ mới về được con ạ”

Rồi mẹ cúp máy bởi lý do ở đây quá ồn ào.Tôi thầm nghĩ: “ Với tình hình này có khi đến khuya mọi người mới về . Phải là sao bây giờ? Cơm trưa thì cũng đã hết chả nhẽ mấy chị em tôi lại phải chịu nhịn đói sao ?” Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng : “ Mình là chị cả! Chẳng lẽ lại để các em nhịn đói ư ? Thôi phải tự đi nấu cơm thôi vậy.”

Thế rồi, tôi liều đi lấy gạo và đổ nước đi nấu cơm. Chả biết thế nào tôi cho hia bơ gạo và hai bát nước mà một lân tôi tình cờ nhìn thấy mẹ nấu cơm. RỒi sau đó, tôi còn làm cả trứng rán nữa. Vì lần đầu tiên tôi nấu cơm nên sợ mặn cho nên tôi chỉ dám cho một ít bột canh nên ăn nhạt thếch . Thế rồi ,tôi cũng đã nấu xong và cơm cũng chả mấy chốc mà chin. Mặt tôi đổ ra không biết bao nhiê là mồ hôi vì mệt và còn có cả nóng nữa. Mà những đứa con của cô chú còn bé quá , tôi phải đút cho từng đứa một bởi vậy mà tôi lấy một bát cơm to trộn cùng trứng rồi cho một ít nước mắm cho đỡ nhạt. Mọi ngày , tâm bảy giờ cả nhà đã ăn cơm thế mà hôm nay tám giờ mới ăn nên ai cũng đói cả. Tôi đút cho chúng nó cứ ăn lia lịa , miệng ăn nhai lấy nhai để nhìn trông phát buồn cười nhưng trông cũng đáng yêu ra phết đấy chứ chả đùa ! Rồi tôi pha nước và thay quần áo cho các em của tôi như bà tôi làm , không những thế tôi còn kể cả chuyện nữa. Tôi cho các em đi ngủ .Vì mệt nên đứa nào chỉ hát vài câu thôi đã lăn quay ra ngủ duy chỉ có đứa bé nhất chả ngủ gì cả mà cứ khóc mãi. Chắc tại nó đang nhớ hơi mẹ nên tôi đành phải ôm vào lòng vỗ nhẹ vai hát mãi hát mỏi cả mồm mãi nó mới ngủ .Nhìn chúng nó ngủ mà tôi thấy nhẹ hết cả người đi bao nhiêu .

 

Trong lúc các em tôi ngủ tôi phải dọn dẹp bãi chiến trường mà các em tôi đã bày ra vào một góc. Ngổng đầu lên tôi thấy đã chin rưỡi rồi ? Bấy giờ tôi bắt đầu mới ăn cơm và rửa bát . Cũng vì thế mà giờ đây tôi đã thấu hiểu hết những vất vả của bố mẹ và cô chú. Ngày ngày đi làm kiếm tiền đã mệt rồi mà về đến nhà lại phải trông và chăm sóc cho lũ nhóc thì thật là mệt biết nhường nào! Vì mệt nên tôi nằm trên bàn rồi ngủ quên luôn. Bỗng tôi nghe thấy một tiếng gọi:

-Mai ơi! Mở của ra cho mẹ nào , mẹ về rồi đây !

Tôi bừng tỉnh giấc, vui mừng hơn hở như chưa bao giờ được vui vậy . Rồi moi người vào nhà nghỉ ngơi , ai cũng phải ngạc nhiên khi thấy căn nhà hôm nay sao lại gọn gàng và ngăn nắp đến lạ thường, rồi tôi kể cho mọi người nghe chuyện tôi nấu cơm , chăm em. Ai cũng hết sức  bất ngờ , ngạc nhiên rồi sau đó lại phá lên cười . Ông nội tôi trêu ;

-Từ này nhà mình chắc có thêm một “ cô Tấm” nữa rồi nhỉ?

Thế rồi mọi người với vẻ đồng tình, vỗ tay động viên tôi. Nghe xong câu nói của ông , tôi như người bước lên bục nhận giải thưởng vậy. TỐi hôm đó, mẹ ôm tôi vào lòng và mẹ nói : “ Con của mẹ đã lớn thật rồi” . Tôi vô cùng sung sướng hạnh phúc khi được mẹ khen, tự nhủ rằng sẽ phải giúp mẹ nhiều hơn.

Câu chuyện tôi kể với các bạn nghe là khi tôi còn học lớp sáu, giờ thì tôi đã là học sinh lớp Tám rồi. Tôi nghĩ lại, thấy mình đã lớn thật rồi sao! Ngẫm và suy nghĩ kĩ thì thật vui và thú vị thật! Nhưng nếu không có nhữn kỉ niệm như thế thì liệu làm sao có tôi ngày hôm nay được cơ chứ? Chắc tôi vẫn chỉ là một cô học trò lười biếng chỉ biết ăn và chơi thôi ! Và cũng từ kỉ niệm lần đó mà tôi trở nên chăm chỉ và giúp đỡ bố mẹ nhiều hơn. Bởi vậy mà tôi cũng biết làm nhiều việc hơn, biết nhiều điều hơn và thấy cuộc sống thật thú vị biết nhường nào! Giờ đây tôi đã có thể tự tin để nấu một bữa cơm gia đình , tự tin vào khả năng của mình, tự hào khi là một người chị cả mẫu mực và cũng nhận được rất nhiều niềm tin của mọi người xung quanh . Và đặc biệt hơn cả là bản thân tôi thấy mình đã đủ chin chắn để bố mẹ tin tưởng và sẽ tự chọn ra cho mình một trường cấp III phù hợp nhất . Có lẽ hơi xa nhưng tôi đã bắt đầu quyết định chinh phục ước mơ của mình trong tương lai không xa . Tôi chưa dám chắc mình đã trở thành một người lớn nhưng tôi lại đủ tự tin và can đảm để nói : “ Tôi thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều!”

 

Chuyện mà tôi kể với các bạn đã được hai năm rồi. Đã hai năm trôi qua nhưng dường như những kỉ niêm về ngày tháng trưởng thành đó thì vẫn còn mãi trong tâm trí tôi . Thử hỏi làm sao mà có thể quên được cơ chứ! Đó là bởi vì đó chính là cái ngày đã đánh dấu cột mốc của chính bản thân tôi. Đồng thời tôi sẽ nỗ lực không ngừng học hỏi trở thành một niềm tự hào của gia đình để hoàn thiện bản thân mình hơn , trưởng thành hơn về mọi mặt .