Tìm Kiếm

Bài viết số 6 lớp 9 đề 1: Suy nghĩ của em về tình mẫu tử trong đoạn trích Trong lòng mẹ

“Mẹ“- thật thiêng liêng và cao đẹp biết bao. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, là người chấp cho ta những đôi cánh uớc mơ để bay đến chân trời hi vọng. Những việc làm và tình cảm mẹ dành cho con không gì có thể sánh bằng. Tình mẹ ấm áp như vầng thái dương, dịu hiền như dòng sông xanh. Ngay từ những ngày đầu, mẹ là người nâng đỡ, yêu thương chúng ta. Ngay cả khi lớn lên, mẹ vẫn sát cánh cùng chúng ta trên con đường đời đầy gian lao và thử thách. Tình mẫu tử cao quý ấy không gì có thể sánh bằng. Đã có biết bao nhiêu tác phẩm văn xuôi, bài thơ, câu hát ca ngợi “tình mẫu tử”. Trong đó không thể không kể đến đoạn trích “Trong lòng mẹ” trích trong tập hồi ký “Những ngày thơ ấu” của nhà văn Nguyên Hồng. Trong chương trình ngữ văn lớp 9, ta sẽ bắt gặp đề bài Suy nghĩ của em về tình mẫu tử trong đoạn trích Trong lòng mẹ. Khi làm bài văn này cần chỉ ra được tình cảm của Hồng đối với mẹ, và những cử chỉ âu yếm của mẹ dành cho Hồng, đồng thời nêu suy nghĩ của bản thân. Dưới đây là bài văn mẫu Suy nghĩ của em về tình mẫu tử trong đoạn trích Trong lòng mẹ. Chúc các bạn may mắn.

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 SUY NGHĨ VỀ TÌNH MẪU TỬ TRONG ĐOẠN TRÍCH “TRONG LÒNG MẸ”

“Tình mẫu tử” luôn là tình cảm thiêng liêng và sâu sắc nhất đối với cuộc sống của mỗi con người. “Tình mẫu tử” được ví như con sóng trên mặt nước, dữ dội và mãnh liệt nhưng vẫn vô cùng thiết tha. Ta bắt gặp tình cảm đó trong đoạn trích “Trong lòng mẹ” thuộc tập hồi ký “Những ngày thơ ấu” của nhà văn Nguyên Hồng. Người đọc không khỏi xúc động trước một chú bé Hồng luôn phải chịu đau đớn để giữ trọn vẹn tình yêu thương mẹ trong sự khinh miệt, soi mói của những người họ hàng. Để rồi, sau bao ngày tháng chờ đợi, Hồng đã được sống trong lòng mẹ, được mẹ yêu thương, che chở.

Mẹ Hồng, người phụ nữ đáng thương đã chôn vùi tuổi thanh xuân của mình trong cuộc hôn nhân không có tình yêu. Sau khi chồng chết vì nghiện ngập, mẹ phải bỏ đi tha hương cầu thực và bị người đời gán cho cái tội “chưa đoạn tang chồng mà đã chửa đẻ với người khác”. Trong đoạn trích, không đợi con trai viết thư và chắc cũng chẳng cần cô em chồng nhờ người nhắn gọi về, mẹ Hồng đã trở về vào đúng cái ngày “giỗ đầu của thầy tôi”, nghĩa là người phụ nữ ấy không quên trách nhiệm với con, với chồng, với gia đình nhà chồng. “Mẹ tôi về một mình đem rất nhiều quà bánh…Xe chạy chầm chậm. Mẹ tôi cầm nón vẫy tôi…Mẹ tôi vừa kéo tay tôi…xốc nách tôi lên xe…xoa đầu tôi… “Mợ đã về với các con rồi mà”. Tư thế ấy, những cử chỉ ấy và lời nói ấy mới đẹp đẽ làm sao. Đẹp hơn nữa là hình hài của mẹ, sự ân cần âu yếm mà mẹ dành cho con. Nhà văn đã dùng những lời đẹp nhất để miêu tả người mẹ: “Mẹ tôi không còi cõm xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn, làm nổi bật màu hồng của hai gò má…”. Trên quãng đường ngắn, ngồi xe bên đứa con trai bé bỏng, côi cút, được ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình, người mẹ đã trẻ lại, tươi đẹp như thuở nào. Và người mẹ ấy đã truyền cho đứa con bao nhiêu là niềm vui, hạnh phúc, thật êm dịu vô cùng. Rõ ràng, hình ảnh và tấm lòng người mẹ ấy hoàn toàn không như những lời xúc xiểm, những ý nghĩ cay độc, thành kiến của bà cô.

 

Bên cạnh nhân vật người mẹ mang nhiều nét đẹp, nhân vật chú bé Hồng hiện lên với biết bao suy nghĩ và cảm xúc, cũng thật là đẹp, đáng chia sẻ, đáng trân trọng. Khi nói chuyện với bà cô, bé Hồng chịu bao đau đớn, uất ức nhưng vẫn một lòng tin yêu mẹ. Nghe lời nói thứ nhất của người cô, lập tức trong kí ức chú bé sống dậy hình ảnh người mẹ ở nơi xa, cơ cực, vất vả. Từ cử chỉ “cúi đầu không đáp” đến lúc “cười và đáp lại”: “thế nào năm nay mợ cháu cũng về” là một phản ứng thông minh xuất phát từ sự nhạy cảm và lòng tin yêu mẹ của chú bé. Chú đã nhanh chóng nhận ra ý nghĩa cay độc của lời bà cô và cố gắng giữ vững tình yêu thương và lòng kính mến mẹ. Nhưng vì tuổi thơ non nớt, nên đến lời nói thứ hai, thứ ba của bà cô, lòng chú bé “càng thắt lại, khóe mắt đã cay cay”, rồi “nước mắt ròng ròng, rớt xuống hai bên mép, rồi chan hòa đầm đìa ở cằm, ở cổ”. Nỗi đau, sự day dứt lên đến đỉnh cao. Trong tâm hồn non nớt ấy diễn ra một mâu thuẫn: “Tôi thương mẹ tôi và căm tức sao mẹ tôi lại vì sợ hãi những thành kiến tàn ác mà xa lìa anh em tôi để sinh nở một cách giấu giếm trốn tránh như một kẻ giết người lúng túng với con dao vấy máu”. Tình thương, niềm tin yêu và một chút ngờ vực đối với người mẹ như đang nổi bão, giằng xé trong lòng chú bé. Nhưng chú vẫn cố kìm nén để giữ vững tình yêu và niềm tin. Vì thế bé Hồng đã “cười dài trong tiếng khóc” hỏi lại bà cô về cái tin sét đánh kia. Nỗi uất ức và đau đớn như chuyển sang trạng thái chai lì, bướng bỉnh. Khi nghe bà cô tươi cười kể lể tình cảnh khốn khổ của mẹ mình thì “cổ họng tôi đã nghẹn ứ lại, khóc không ra tiếng”. Và một ý nghĩ táo tợn, bất cần, đầy phẫn nộ đã trào sôi như cơn giông tố trong lòng chú bé: “Giá những cổ tục đã đày đọa mẹ tôi là một hòn đá hay cục thủy tinh, đầu mẩu gỗ, tôi quyết vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi”. Đến đây tình thương yêu mẹ đã xui khiến con người suy nghĩ sâu sắc, xúc cảm rộng hơn.. Nhờ tình thương và niềm tin ấy, đến khi gặp mẹ, bé Hồng đã nhận ra được niềm sung sướng, hạnh phúc lớn lao. Mới chỉ thoáng thấy bóng người mẹ, chú bé Hồng đã vội vã, bối rối, vừa chạy theo vừa gọi mẹ. Được ngồi trên xe cùng mẹ, chú bé ‘òa lên khóc rồi cứ thế nức nở” khiến cho người mẹ cũng sụt sùi theo. Đây là âm thanh của biết bao nỗi niềm, tâm trạng hai mẹ con: tủi hận, tự hào, bàng hoàng, sung sướng… Cảm giác sung sướng của đứa con khi được ngồi bên mẹ, được ôm ấp trong lòng mẹ, cứ dâng lên từng giây, từng phút: “đùi áp đùi mẹ tôi, đầu ngả vào cánh tay mẹ tôi,… hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lạ thường. Chỉ một đoạn văn ngắn mà nhà văn đã sử dụng dồn dập bao nhiêu động từ, tính từ, nhất là những danh từ cùng trường nghĩa: gương mặt, đôi mắt, nước da, gò má, đùi, đầu, cánh tay, da thịt, khuôn miệng… miêu tả vô cùng sinh động niềm hạnh phúc lớn lao tưởng như tới đỉnh điểm của tình mẫu tử. Nhà văn đã dựng lại một bức tranh tràn ngập ánh sáng, đường nét rõ ràng, hài hòa. Đó là một hình ảnh về một thế giới đang bừng nở, hồi sinh, một thế giới dịu dàng kỉ niệm, ăm ắp tình yêu thương. Sống trong thế giới đó, chú bé Hồng bồng bềnh trôi trong cảm giác sung sướng, rạo rực, ru mình trong tình mẹ dịu êm, tự hào, hãnh diện được đền đáp bởi tấm lòng người con hiếu thảo thương và tin yêu mẹ đến cháy bỏng. Mọi điều xấu xa, sai lệch mà bà cô gieo vào tâm hồn thơ dại của Hồng bay biến đi đâu hết. Xung quanh, từ thế giới bên ngoài vào sâu trong tận cùng cõi tâm linh của chú bé và mẹ dường như chỉ là niềm hạnh phúc giản dị mà thiêng liêng.

 

Tình mẫu tử trong đoạn trích thật thiêng liêng, đẹp đẽ. Nó gợi nhắc chúng ta phải biết trân trọng, yêu thương và tin tưởng người đã mang nặng đẻ đau, người đã nuôi dưỡng và dạy dỗ chúng ta trưởng thành.

BÀI VĂN MẪU SỐ 2 SUY NGHĨ VỀ TÌNH MẪU TỬ QUA ĐOẠN TRÍCH “TRONG LÒNG MẸ”

Tình mẫu tử- thứ tình cảm thiêng liêng và cao đẹp chưa bao giờ trở thành nguồn đề tài vơi cạn của văn chương bởi bản chất của văn học là cái đẹp, cái tốt để hướng con người đến cái chân thiện mĩ. Và đoạn trích “trong lòng mẹ” của nhà văn Nguyên Hồng đễ viết một cách rất thấm thía và xúc động về tình mẫu tử của hai mẹ con Hồng khi được gặp lại nhau sau nhiều ngày xa cách.

Nhân vật chính của đoạn trích là chú bé Hồng. Cha cậu đã qua đời trong nghèo túng và nghiện ngập còn mẹ vì quá cùng quẫn nên phải bỏ con đi tha hương cầu thực. Hồng phải sống trong cảnh thiếu vắng tình cảm của cha và tình thương của mẹ, sống nhờ những người họ hàng cay nghiệt. Vượt lên tất cả, câu vẫn luôn dành cho mẹ tình cảm sâu sắc mãnh liệt khiến ai cũng phải cảm động.

Đoạn trích đã ghi lại một cách chân thực, xúc động tâm trạng của bé Hồng khi bất ngờ được gặp mẹ và được nằm trọn trong lòng mẹ. Khoảng cách giữa Hồng và mẹ không xa, chỉ “vài giây sau” là đuổi kịp mà Hồng cũng “thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, ríu cả chân lên và òa khóc”. Điều này chứng tỏ Hồng khao khát được gặp mẹ đến tột cùng rồi rất xúc động khi được gặp lại mẹ. Qua đó người đọc thấy được tình yêu thương sâu nặng mà Hồng dành cho mẹ. Những trạng thái cảm xúc mạnh mẽ đó chính là dấu hiệu của sự xúc động cao độ của cậu bé lâu ngày mới được gặp lại mẹ. Bao nhiêu vội vã, hối hả, cuống quýt, bối rối và lập cập đã lan tỏa khắp cơ thể chú bé và dồn xuống bước chân chạy đến với mẹ. Được mẹ vỗ về, âu yếm Hồng mới òa khóc rồi cứ thế nức nở. Đó là tiếng khóc dỗi hờn mà hạnh phúc, tức tưởi mà mãnh liệt.

 

Sự trở về của mẹ đem đến cho Hồng sự hồi sinh. Cách đấy không lâu, Hồng đã phải dằn vặt đau khổ uất ức tủi hờn vì những lời nói ác độc và rắp tâm tanh bẩn của người cô thì giờ đây Hồng chỉ còn bồng bềnh trong niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu bé đã từng trải qua nhiều bất hạnh.

Được ấm tròn trong lòng mẹ, bao nhiêu cảm xúc, cảm giác dâng lên trong lòng chú bé. Trước con mắt của đứa con rất mực yêu thương và khao khát tình mẹ, người mẹ vẫn tươi đẹp, trẻ trung, vẹn nguyên lạ thường với đôi mắt trong, nước da mịn, gò má hồng. Sự trở về quá bất ngờ của người mẹ khiến Hồng dường như không dám tin vào trực giác nên luôn đặt ra những câu hỏi cho bản thân. Liền sau đó là những cảm nhận, cảm giác chiêm nghiệm khi được gần gũi mẹ “đùi áp đùi mẹ, đầu ngả vào cánh tay mẹ”, thấy những cảm giác bao lâu mất đi lại mơn man khắp da thịt, thấy hơi áo, hơi thở ở khuôn miệng nhai trầu của mẹ phả ra thơm tho lạ thường. Có thể nói lúc này cậu bé đang được sống trong những cảm giác vô cùng dễ chịu, say sưa, ngây ngất, đê mê, lâng lâng và dường như mọi giác quan của cậu đang căng ra tận hưởng để đón nhận niềm vui sướng, hạnh phúc ấy. Ngay lúc này đây, Hồng như được sống trong một thế giới đầy hương thơm và màu sắc, vừa lạ lùng, vừa gần gũi, một thế giới dịu dàng kỉ niệm và ăm ắp tình mẫu tử.

Tác giả đã so sánh cái thẹn, cái tủi cực của bé Hồng nếu người đàn bà ngồi trên xe kéo không phải là mẹ với cái tủi cực, cái thất vọng của người bộ hành đi giữa sa mạc mong gặp nước và bóng râm nhưng nước và bóng râm chỉ là ảo ảnh. Có lẽ không có hình ảnh so sánh nào đặc sắc hơn vậy bởi nó đã diễn tả được niềm khao khát cháy bỏng được gặp mẹ của chú bé Hồng sau một thời gian dài chờ đợi mỏi mòn. Sự trở về của người mẹ lúc này có ý nghĩa rất to lớn đối với Hồng. Nó tiếp thêm sức mạnh để cậu bé có thể vượt qua những bất hạnh, tủi cực của cuộc đời.

Đoạn trích được dệt nên từ những cảm hứng đặc biệt say mê, từ niềm xúc động vô bờ cho nên nó đã trở thành áng văn đậm đà chất trữ tình về tình mẫu tử.

Nguồn Internet