Tả người thân của em (bà ngoại)
Hướng dẫn
Em sinh ra và lớn lên trong một gia đình nhiều thế hệ. Ở đó có bà ngoại, có ba, có mẹ có anh hai và em. Vì em bé nhất nhà nên được mọi người hết mực cưng chiều, ai cũng dành hết tình yêu thương và sự quan tâm cho em. Đặc biệt là bà ngoại, bà ngoại đã chăm sóc em từ lúc mới chào đời, em lớn lên qua từng lời hát ru à ơi, từng câu chuyện ngoại kể. Có lẽ vì vậy mà bà ngoại là người thân thuộc với em nhất.
Bà ngoại của em vừa tròn năm mươi bảy tuổi nhưng trông bà còn trẻ lắm. Bà có mái tóc dài chấm vai tuy vẫn con đen nhưng đã điểm nhiều sợi bạc. Bà có một làn da trắng mà ai nhìn vào cũng phải trầm trồ khen ngời, hỏi bà bí quyết để làm đẹp. Tuy vậy, trên tay ngoại đã xuất hiện những nốt đồi mồi như nốt ruồi màu nâu sẫm. Trán của ngoại đã xuất hiện nhiều nếp nhăn như những vết hằn của những năm tháng đã đi qua trong cuộc đời của ngoại. Đôi lông mày lá liễu rất sắc sảo cũng bắt đầu điểm vài sợi bạc. Dưới đôi mày ấy là đôi mắt màu nâu hổ phách rất riêng đã trũng sâu như chứa đựng một nỗi buồn man mác. Khi còn trẻ chắc bà ngoại phải là một người con gái rất đẹp. Bà có một nụ cười hiền từ, tươi tắn; khi cười lộ ra một hàm răng đều như hạt bắp, đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn chưa mất một cái nào. Dường như tuổi già đã ưu ái phần nào cho ngoại, để ngoại mãi mãi mang một nét đẹp khỏe khoắn. Nhưng đổi lại, bà ngoại của em đã ốm hơn rất nhiều so với những tấm hình thời còn trẻ. Bây giờ dáng người ngoại trở nên nhỏ nhắn, không cao và hơi gầy. Mặc dù vậy nhưng bà vẫn còn nhanh nhẹn lắm!
Bà ngoại em rất dịu dàng, dịu dàng hơn cả mẹ. Sự dịu dàng đó thể hiện ngay qua giọng nói. Bà có một giọng nói nhẹ nhàng, đặc biệt, bà hát rất hay. Tiếng hát của bà du dương trầm bổng dễ đi vào lòng người đến lạ. Lúc nhỏ, bà hay hát ru cho em nghe để đưa em vào giấc ngủ, giọng hát ấy đến tận bây giờ em vẫn không thể nào quên. Bà làm việc gì cũng rất cẩn thận và chu đáo. Vì ba mẹ em rất bận nên mọi việc trong nhà đều đến tay bà. Quét nhà, lau nhà, đi chợ,…bà lo chu toàn mọi việc. Phải nhìn thấy bà là cá từ khâu cắt vây, đuôi đến đánh vảy rồi làm sạch bạn mới biết rằng việc đó không hề dễ dàng. Vất vả lo cho con, giờ lại lo cho cháu, đôi bàn tay của bà vẫn nhỏ nhắn nhưng đã không còn được mịn màng như trước nữa, nó gầy guộc và nổi nhiều đường gân xanh…
Bà ngoại em rất thích trồng cây. Ngoại bảo: “Cây cối làm con người ta cảm thấy dễ chịu và đỡ áp lực”. Trước sân nhà em có một khoảng đất trống, ngoại trồng biết bao nhiêu là hoa: nào là hoa phong lan, hoa tóc tiên, nào là mào gà, mười giờ,…mỗi loại một màu thi nhau khoe sắc. Ngoại còn trồng thêm mấy thùng rau sạch như cải xanh, rau muống, xà lách, bắp cải,…tuy không nhiều nhưng đủ cho cả nhà ăn mà không lo phân, thuốc. Mỗi chiều, ngoại thường tỉ mẩn vạch từng lá rau, cọng cải, lúc ấy, dường như ngoại rất chăm chú vào việc mình đang làm và quên hết xung quanh.
Cách đây một năm, bà hay nhờ em bắt tóc sâu. Nói là nhờ vậy thôi chứ thật ra mỗi lần bắt tóc, bà phải trả công cho em rất nhiều. Mỗi sợi tóc là một trăm đồng hoặc một lần bắt đổi một món quà mà em thích. Lúc ấy, em cố tình nhổ thật nhiều, có khi nhổ luôn cả tóc đen mà vẫn tính là tóc trắng nhưng giờ em lại ước sao tóc bà đừng bạc nhiều hơn nữa.
Người ta thường bảo: “Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà”, em thấy câu này cũng có phần đúng, ít nhất là đối với bản thân em. Vì được cưng chiều nên em quen thói bướng bỉnh, cứng đầu. Thêm vào đó, tính tình của em cũng rất hiếu động, hay nghịch ngợm, hay phá phách, không lo học,…Lúc nhỏ, nhiều lần em bị mẹ bắt phạt quỳ gối vì bị giáo viên chủ nhiệm “mắng vốn”: vào lớp hay nói chuyện riêng làm ảnh hưởng đến bạn kế bên, không thuộc bảng cửu chương,…Nhưng nhờ có bà “chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”. Mỗi lần bị ba mẹ mắng, em chỉ việc khóc thật to thì bà ngoại sẽ đứng ra bảo vệ em. Những lúc như thế, em cảm thấy ngoại như một bà tiên đến cứu vớt những đứa trẻ đáng thương, tội nghiệp và cần sự giúp đỡ. Bây giờ đã lớn hơn, đã hiểu chuyện hơn, em cũng đã chăm lo học, đỡ làm ngoại phiền lòng.
Thời gian sẽ làm bà ngoại già đi theo năm tháng nhưng thật tâm em vẫn mong ngoại mãi trẻ và sống khỏe mạnh cùng ba mẹ, cùng anh hai và em. Em luôn tự hào vì được là cháu của ngoại, luôn muốn mọi người biết đến bà ngoại tuyệt vời của mình. “Ngoại ơi! Con xin hứa sẽ nghe lời nhiều hơn nữa, sẽ bớt bướng bỉnh hơn nữa, cố gắng học thật chăm, thật ngoan để ngoại vui, ngoại sống hoài với con…”