Bài văn tả thầy giáo, cô giáo đã từng dạy dỗ mà em yêu quý
Hướng dẫn
Nhưng với khoảng thời gian năm năm học ở đây, biết bao kỉ niệm về những thầy cô giáo đã dạy dỗ mình. Một lần nghe gọi tên Luân là tôi khẽ giật mình, bởi một lẽ rất tự nhiên, đó là tên của cô giáo dạy tôi trong những ngày đầu chập chững cắp sách đên trường.
Với dáng người thon thả, mái tóc dài đen mượt, dù mới gặp hay đã quen thân lâu, ai cũng phải trầm trồ khen cô thật xinh đẹp. Quê tôi, vốn là một vùng quê xa trung tâm kinh tế, văn hoá của tỉnh, giáo viên đến lớp không mặc áo dài thướt tha, lộng lẫy như các cô giáo ở những nơi khác. Dẫu thế với chiếc áo sơ mi trắng cô hay mặc, nhìn dáng cô cũng thật duyên dáng, mượt mà và đáng yêu làm sao! Ngày đó – ngày đầu tiên tôi học lớp Một, tôi rụt rè không dám bước vào lớp. Mẹ và cô đã dỗ dành mãi tôi mới chịu nghe. Trong tâm trí tôi lúc ấy, cô là một người dễ sợ lắm. Với cái thước trên tay, cô sẽ đánh bất cứ một bạn nào nghịch ngợm, làm trái ý cô. Nhưng không, thời gian dần dần đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ của tôi. Mỗi lần nhìn cô, tôi bắt gặp một khuôn mặt hiền từ, phúc hậu. Nổi bật trên khuôn mặt của cô là cặp mắt to, sâu và sáng. Đôi mắt ấy luôn ánh lên những nét tươi vui, ấm áp. Mỗi khi tôi học hành tấn tới, ánh mắt cô ánh lên một niềm vui khó tả. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, ánh mắt cô thật nghiêm và cũng thật buồn. Đôi mắt của cô dường như biết nói, biết xoa dịu, vỗ về, biết uốn nắn những lỗi lầm của trẻ thơ… Đôi mắt cô là thế, còn đôi bàn tay cô cũng thật đẹp. Những ngón tay thon thon như th.áp bút. Đôi bàn tay ấy đã giúp chúng tôi nắn nót từng con chữ thật đẹp trên trang vở.
Cô rất tận tụy, hết lòng vì học sinh thân yêu của mình. Cô thường đến lớp sớm hơn chúng tôi. Suốt cả năm học, cô chưa bao giò’ nổi nóng với học sinh. Cô thường quan tâm đến những học sinh nghèo khó, tận tâm giúp đỡ những học sinh yếu. Cô mong cả lớp chăm ngoan, học giỏi.
Văng vẳng đâu đây lời ca của một nhạc phẩm:
Mẹ của em ở trường
Là cô giáo mến thương
Cô yêu em vô hạn
Dạy dỗ em ngày tháng.
Ôi! Yêu biết bao nhiêu tấm lòng yêu mến vô tư của cô. Làm sao tôi quên được người cô giáo đầu tiên đã mở cửa tâm hồn mình, đón ánh hào quang kì diệu của cuộc đời mình. Tôi nguyện ra sức học tập và rèn luyện để sau này trở thành người tài đức vẹn toàn như sự mong đợi của cô.
BÀI LÀM 2
Ai cũng có một tuổi thơ đi học và có một người cô giáo dạy mình mà mình không thể quên. Trong kí ức của em, cô Thuỷ là một cô giáo mà em xem như người mẹ thứ hai của mình, cô đã dạy em trong năm học cuối cùng ở trường Tiểu học.
Năm nay, cô đã ngoài ba mươi tuổi. Vóc người cân đối, mảnh mai. Mái tóc cô đen và dày, thường buông ra sau lưng. Đôi mắt cô đen lay láy, nó luôn nhìn chúng em bằng một vẻ đầy yêu thương, trìu mến. Nổi bật trên khuôn mặt của cô là hàng mi dài cong vút. Cái miệng nhỏ xinh hay tươi cười. Cô kể chuyện rất hay. Cô thường mặc bộ áo dài màu xanh mỗi khi đến trường. Mái tóc màu hạt dẻ, uốn lượn, thả ngang lưng. Đôi mắt to, sáng long lanh, hàng mi cong vút. Mũi cô cao, rất hợp với đôi mắt đẹp của cô. Đôi môi cô đỏ hồng, cô hay mỉm cười khi chúng em chăm ngoan, học giỏi. Hàm răng của cô trắng nõn, đều đặn. Bàn tay cô mềm mại. Đôi tay cô thon dài, làm việc nhanh nhẹn.
Giọng nói của cô ấm áp, nhẹ nhàng, có sức thuyết phục. Cô giảng bài dễ hiểu, em thường chú ý lắng nghe để tiếp thu bài. Nét chữ của cô nghiêng nghiêng, đều đặn và thanh thoát trên bảng. Cô ân cần, quan tâm chăm sóc đến những học sinh nghèo vượt khó. Cô gần gũi với phụ huynh, công bằng với học sinh. Cô sẵn sàng giúp đỡ những học sinh nghèo, có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Cô Thuỷ đã dạy cho em những điều hay, lẽ phải. Cô là một cô giáo em rất quý trọng.
Em yêu quý, gắn bó với cô như một người mẹ rất quan trọng với em. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để thành người có ích cho gia đình và xã hội.