Tìm Kiếm

Kể lại kỉ niệm với đồ chơi búp bê làm em nhớ mãi

Kể lại kỉ niệm với đồ chơi búp bê làm em nhớ mãi

Hướng dẫn

Kể lại kỉ niệm với đồ chơi búp bê làm em nhớ mãi

“Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời…”. Tuổi thơ, hai chữ quá đỗi thân thương với mỗi con người, chẳng ai được sống mãi với tuổi thơ nhưng những dấu ấn về nó thì chẳng bao giờ mờ phai trong tâm trí mỗi người.

Ai cũng có một tuổi thơ, nhưng có lẽ với hai anh em Thành và Thủy, thì tuổi thơ của họ gắn liền với hai con búp bê. Sinh ra trong một gia đình khá già, Thành và Thủy hết mực yếu thương nhau, nhưng do số phận không như mong đợi, gia đình ly tán, hai anh em phải chia tay nhau trong làn nước mắt. Nhưng có lẽ, người đọc cũng phải bật khóc khi thấy Thành và Thủy nhường nhau giữ hai con búp bê vì một lẽ, họ không muốn hai con búp bê phải xa nhau như anh em họ. Cảnh chia tay của hai anh em Thành và Thủy đã làm cho hai con búp bê vô tri vô giác cũng xúc động.

Văn bản đó đã khiến tôi phải nhớ lại một kỷ niệm buồn với một món đồ chơi thuở nhỏ? một kỷ niệm mà có lẽ tôi không bao giờ quên.

Tuổi thơ tôi là tiếng sáo diều vi vút sâu rặng tre làng, là con đò chở đầy bông lan, là những chiều đá cỏ gà, ven chân đê xanh, bởi vậy, một món đồ chơi với lũ trẻ quê chúng tôi là rất quý. Và rồi tôi cũng có một thứ đồ chơi để mà quý, mà giữ gìn. Đó là một con búp bê vải. Nó không đẹp nhưng lại là món đồ chơi đầu tiên trong tuổi thơ tôi. Đầu nổ là vải vụn nhồi và gắn một ít sợi rơm khô. Nó được bọc bởi một tấm vải khô (làm váy) với những sợi chỉ khâu một cách vụng về. Tuy vậy nhưng tôi vẫn rất thích thú. Tôi đặt nó bên chiếc gối đã cũ để mà tối nào cũng ôm nó đi ngủ. Tôi coi nó như một người bạn. Hằng ngày, từ chuyện hôm nay tôi đi dâu làm gì hay hôm nay tôi vui hay buồn tôi đểu tâm sự với búp bê. Một lần, mẹ đánh tôi vì tôi bị điểm kém, tôi đã ôm búp bê và khóc ướt cả người nó. Búp bê là người bạn thân nhất của tôi.

 

Nhưng nhiều lúc tôi cũng rất bất công với người bạn thân của mình. Những khi giận hờn vô cớ, tôi lại trút giận lên búp bê một cách phũ phàng. Và trong một lần như thế, tôi đã mắc sai lầm không thể sửa chữa. Chiều hôm ấy, bị lũ bạn trêu ghẹo ở cổng trường, tôi chạy về nhà trong trời mưa tầm tã và bực bội vứt búp bê ra ngoài sân. Khi nguôi cơn giận, nhớ đến búp bê, tôi lao ra sân tìm thì không còn thấy búp bê của tôi đâu nữa. Tôi chỉ thấy một đám bông, vải vụn và mấy cọng rơm ướt sũng nước mưa lẫn lộn với đất và rác.

Từ đó, tôi vĩnh viễn mất búp bé. Và từ đó, tôi cũng có một bài học để sống chan hòa, nhân ái hơn.