Tìm Kiếm

Bài Văn Hãy Tả Ông Của Em.


Ông ơi, ông để cháu giúp ông một tay!

Được! Cháu ra đây, hai ông cháu ta cùng làm cho nhanh xong rồi tí nữa ông vặt khế cho mà ăn, khế nhà ông ngọt lắm đấy, cháu ạ! Ông em đấy, ông năm nay đã ngoài bẩy mươi tuổi, cái tuổi mà người ta thường nói là “xưa nay hiếm”, “thất thập cổ lai hi” mà. Mái tóc của ông em bạc khá nhiều, chắc là ông em phải lo nghĩ nhiều, vất vả nuôi bố em nên người. Hai gò má ông có những chấm màu đen nhạt mà người ta thường gọi là nốt đồi mồi. Đôi mắt của ông không còn tinh như hồi còn trẻ. Ông luôn đeo cái kính lão mỗi khi đọc báo hay xem bài vở của em.

Mỗi khi ông cởi chiếc áo ngoài ra, ai cũng nhìn thấy cái sẹo to bằng ngón tay cái của em trước bụng. Ông em kể lại đó là kỉ niệm không quên của một thời chiến tranh. Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo đó, lòng em lại cảm thấy thương ông khôn xiết. Đôi bàn chân ông nứt nẻ, thô kệch, thế mà đôi bàn chân ấy đã từng in dấu khắp các nẻo đường của Tổ quốc đấy.

Ông em sống rất giản dị. Những chiếc áo bố em mặc đã cũ rồi, bố em không mặc nữa thì ông em đem mặc lại. Ông bảo: “Ông mặc lại áo của bố cháu vì áo đó còn tốt, khỏi phải mua cái mới cho đỡ tốn tiền, và lại ông cũng già rồi, không cần phải diện đâu.” Em còn nhớ một lần hai ông cháu đi chơi phố. Trên đường đi, em chợt nhìn thấy một đồ chơi mà em rất thích. Đó là chiếc ô-tô con chạy pin và chuyển động, đèn nhấp nháy. Em cứ nhìn trân trân cái đồ chơi ấy. Ông em hiểu ngay là em muốn gì. Ông bảo: “ Để ông về lấy tiền mua cho cháu nhé!”. Em nghĩ ông già rồi, lấy đâu ra nhiều tiền thế để mua được. Em bão: “Không, cháu không mua đâu!” Hai ông cháu lại tiếp tục đi chơi. Đến chiều, em đang ngồi học bài thì thấy ông em đưa cho em một cái hộp, bên ngoài có hình một chiếc ô-tô đồ chơi. Em vô cùng ngạc nhiên và thích thú đón lấy từ tay ông. Ông bảo:

Ông biết cháu rất thích cái này, cháu của ông thích thì cháu sẽ có. Nhưng cháu đừng quên việc học đấy nhé!

Em chỉ còn biết cảm ơn ông và hứa với ông là sẽ học thật tốt để ông vui lòng. Lúc ấy, em cảm thấy tình yêu thương của ông đối với em thật bao la, rộng lớn.

Em rất quí ông em. Một người đã có công sinh thành ra bố em, nuôi dưỡng bố em. Bây giờ, ông đã già lại đem hết lòng chăm sóc em, đứa cháu nội của ông. Em mong ông em cứ khỏe mãi để em được ở bên ông, được chia sẽ vui buồn cùng ông.