Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười
Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho
những tấm lòng
Cha mẹ mãi nhớ
về ngày cưới
Ngày đầu tiên
đẹp nhất trên đời.
Người đồng mình
thương lắm con ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn
Dẫu làm sao thì
cha vẫn muốn
Sống trên đá
không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung
không chê thung nghèo đói
Sống như sông
như suối
Lên thác xuống
ghềnh
Không lo cực
nhọc
Người đồng mình
thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ
bé đâu con
Người đồng mình
tự đục đã kê cao quê hương
Còn quê hương
thì làm phong tục
Con ơi tuy thô
sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ
nhỏ bé được
Nghe con.
A.
Kiến thức cơ bản
I.
Tác giả:
- Y Phương tên khai
sinh là Hứa Vĩnh Sước, dân tộc Tày,
sinh năm 1948, quê ở huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng.
- Y Phương nhập ngũ năm
1968, phục vụ trong quân đội đến năm 1981 chuyển về công tác tại Sở Văn hoá -
Thông tin tỉnh Cao Bằng.
- Từ năm 1993, ông là
chủ tịch Hội văn học nghệ thuật Cao Bằng. Thơ ông thể hiện tâm hồn chân thật,
mạnh mẽ và trong sáng, cách tư duy giàu hình ảnh của con người miền núi.
II.
Tác phẩm:
1. Hoàn cảnh sáng tác: Trong tập Thơ Việt Nam (1945-1985)
2. Khái quát giá trị
nội dung và nghệ thuật.
* Nội dung: Bài thơ thể hiện tình cảm gia đình ấm cúng, ca ngợi
truyền thống cần cù, sức sống mạnh mẽ của quê hương và dân tộc mình. Bài
thơ giúp ta hiểu thêm về sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của một dân tộc miền núi,
gợi nhắc tình cảm gắn bó với truyền thống, với quê hương và ý chí vươn lên
trong cuộc sống.
* Nghệ thuật: Giọng điệu trìu mến tha thiết, thể hiện qua lời tâm sự
của cha với con, của thế hệ đi trước với thế hệ mai sau.
Thể thơ tự do làm cho
cảm xúc cụ thể, rõ ràng.
Nhịp điệu lúc nhẹ nhàng
bay bổng, khi khúc chiết rành rột, lúc mạnh mẽ âm vang -> lời khuyên của cha thấm sâu vào
con.
Ngôn ngữ cụ thể mà giàu
khái quát, bao hàm nhiều ý nghĩa, hình ảnh thơ độc đáo.
3. Mạch cảm xúc và bố
cục
* Mạch cảm xúc:
- Mượn lời nói với con,
Y Phương gợi về cội nguồn sinh dưỡng mỗi con người, bộc lộ niềm tự hào về sức
sống bền bỉ của quê hương mình.
- Bài thơ đi từ tình
cảm gia đình mà mở rộng ra là tình cảm quê hương, từ những kỷ niệm gần gũi,
thiết tha mà nâng lên thành lẽ sống. Cảm xúc, chủ đề của bài thơ được bộ
lộ, dẫn dắt một cách tự nhiên, có tầm khái quát nhưng vẫn thấm thía.
* Bố cục: 2 phần:
- Đoạn 1: (Từ “Chân
phải… trên đời”): người cha nói với con về tình cảm cội nguồn.
- Đoạn 2: (phần còn
lại): Người cha nói về truyền thống quê hương và dặn dò con trên đường đời.
4. Giải nghĩa từ:
* Người đồng mình: người vùng mình, người miền mình. Đây có thể hiểu
cụ thể là những người cùng sống trên một miền đất, cùng một quê hương, cùng một
dân tộc.
* Lờ: một loại dụng cụ dùng để đánh bắt cá, được đan bằng những nan
vót tròn.
* Ken: làm cho thật kín bằng cách đệm thêm vào những chỗ hở. Người
miền núi thường dùng nhiều tấm ván gỗ dựng chắc sát nhau thành vách nhà. Kem ở
đây là động từ, được hiểu như đan, cài, kết.
* Thung (thung lũng): dải đất trũng và kéo dài nằm giữa hai sườn đồi,
núi.
B.
Phân tích bài thơ
I.
Cha nói với con về nguồn sinh dưỡng:
1. Nói về cội nguồn
sinh dưỡng của con, điều đầu tiên người cha muốn nói tới là tình cảm gia đình.
Cái nôi nuôi dưỡng con trưởng thành.
“Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười”.
+ Con lớn lên từng ngày
trong tình yêu thương, trong sự nâng đón và mong chờ của cha mẹ.
+ Nhịp thơ 2/3, cấu trúc đối xứng, nhiều từ được láy lại, tạo ra âm
điệu tươi vui, quấn quýt: chân phải –
chân trái; một bước – hai bước, tiếng nói – tiếng cười… các hình ảnh
thật cụ thể -> Y Phương tạo được không khí gia đình đầm ấm, quấn quýt
và hạnh phúc. Từng bước đi, từng tiếng nói cường của con đều được cha mẹ
chăm chút và vui mừng đón nhận.
-> Đó là tình cảm
ruột thịt, là công lao trời biểu mà con phải khắc cốt ghi xương.
2. Người cha còn nói
cho con biết: Con còn lớn lên trong cuộc sống lao động, trong tình yêu thương
của “Người đồng mình” và trong nghĩa tình của quê hương làng xóm.
*
Con lớn lên trong cuộc sống lao động của người đồng mình.
Cuộc sống lao động cần
cù và tươi vui của người đồng
mình được nhà thơ gợi lên qua các hình ảnh đẹp:
“Người đồng mình thương lắm con ơi!
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát”
+ Đan lờ: Dụng cụ đánh
bắt cá của người miền núi.
+ Nói: “Đan lờ cài hoa” -> công việc tạp ra vẻ
đẹp của người lao động.
Vách
nhà ken câu hát -> cuộc
sống hoà với niềm vui.
+ Tác động từ “cài,
ken” -> vừa diễn tả động tác cụ thể khéo léo trong lao động, vừa nói lên
cuộc sống lao động gắn bó, hoà quện niềm vui.
* Con lớn lên trong sự
đùm bọc che chở của con người và rừng núi quê hương:
“Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng”
Rừng núi quê hương thật
thơ mộng và nghĩa tình. Thiên nhiên ấy đã che chở, đã nuôi dưỡng con
người cả về tâm hồn, lối sống.
+ Rừng cho hoa ->
Hoa là vẻ đẹp của thiên nhiên mà rừng ban tặng -> Rừng núi đem lại những vẻ
đẹp, niềm vui, hạnh phúc.
+ Con đường cho những
tấm lòng -> còn những tấm lòng là vẻ đẹp của tình người.
-> Ta hiểu, người
cha muốn nói cho con biết quê hương mình là một vùng quê giàu truyền thống
văn hoá mà cũng thật nghĩa tình.
* Liên hệ: Quê hương là
những gì thân thuộc gần gũi, bình dị nhất, đó cũng là cội nguồn sâu xa cho tình
yêu Tổ quốc…
* Người cha còn nhắc
đến những kỷ niệm ngày cưới của mình với con để mong con luôn nhớ con
lớn lên trong tình yêu trong sáng và hạnh phúc của cha mẹ. Đó là điểm
xuất phát mọi tình yêu thương trong con:
“Cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời”
-> Nói với con những
điều đó, người cha muốn dạy dỗ con tình cảm cội nguồn bằng chính tình yêu và
lòng tự hào về quê hương, về gia đình…
II.
Cha tự hào nói với con về sức sống bền bỉ, mãnh liệt, về truyền thống cao đẹp của
quê hương và niềm mong ước con hãy kế tục xứng đứng truyền thống ấy.
1. Nói về sức sống bền
bỉ, mãnh liệt của quê hương -> nói về người đồng mình.
+ Người đồng mình -> cha mẹ, là đồng bào, là những người cùng quê
hương.
+ Sự lặp lại nhiều lần cụm từ này -> khẳng
định phẩm chất của người đồng mình là phẩm chất của quê hương bởi
sức sống của quê hương do người đồng mình tạo ra -> lời nói mộc mạc, giản
dị gợi bao tình yêu thương, sự gần gũi…
-
Phẩm chất của người đồng mình cứ hiện dần qua lời tâm tình của người cha:
+ Đó là tấm lòng
thuỷ chung với nơi chôn rau cắt rốn.
“Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo
đói”
+ Một cuộc sống tràn
đầy niềm vui và lòng lạc quan.
“Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
Không lo cực nhọc”
-> Bằng những điệp từ, điệp ngữ, cách so sánh cụ thể,
kết hợp với kiểu câu ngắn dài khác
nhau, lời tâm tình của người cha đã góp phần khẳng định người miền núi tuy cuộc
sống hôm nay còn vất vả, khó nhọc, “lên thác xuống ghềnh” nhưng họ vẫn sống
mạnh mẽ, khoáng đạt “như sông như suối”, bền bỉ, gắn bó và tha thiết với quê
hương.
-> Từ đó người cha
mong muốn con:
+ Có nghĩa tình
chung thuỷ với quê hương.
+ Biết chấp nhận và
vượt qua những khó khăn, thử thách bằng ý chí, nghị lực và niềm tin của
mình.
- Người đồng mình
mộc mạc, dung dị, giàu ý chí và niềm tin. Họ có thể “Thô sơ da thịt” nhưng
không hề nhỏ bé về tâm hồn và ý chí. Họ biết lo toan và mong ước: “Cao đo nỗi
buồn – Xa nuôi chí lớn”. Họ biết tự lực, tự cường xây dựng quê hương, duy
trì truyền thống với những tập quán tốt đẹp của người đồng mình.
“Người đồng mình đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục”
-> Câu thơ có 2 lớp
nghĩa:
+ Nghĩa tả thực: Đục đá kê cao -> hành động có thực thường
thấy ở miền núi. “Quê hương” vốn là khái niệm trừu tượng, chỉ nơi chốn sinh
thành của một người nào đó.
+ Nghĩa ẩn dụ: Nói đục đá kê cao quê hương -> Muốn khái quát về
tinh thần tự tôn, ý thức bảo tồn cội nguồn.
-> Kết thúc bài thơ là lời nhắn nhủ,
dặn dò của người cha mong muốn con mình phải tự hào về truyền thống tốt đẹp của
quê hương, hãy lấy những tình cảm đó làm hành trang để vững bước trên
đường đời.
“Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con”.
Hình ảnh “thô
sơ da thịt” lặp lại hai lần như muốn con khắc cốt ghi xương.
“Người
đồng mình” tuy mộc mạc, chân chất nhưng có lẽ sống cao đẹp. Trên đường
đời con phải sống cao thượng, tự trọng để sứng đáng với “người đồng mình”. Con “không bao giờ nhỏ bé được”, dù con đường
phía trước còn đầy chông gai. Con hãy tự tin bước đi, bởi sau lưng con có
gia đình, quê hương, bởi trong tim con sẵn ẩn chứa những phẩm chất quý báu
của “người
đồng mình”. Hai tiếng “nghe con” chứa đựng tấm lòng yêu thương và
niềm tin sâu nặng cha đặt nơi con. Hai tiếng ấy khép lại bài thơ để lại một
dư âm nhẹ nhàng mà âm vang xao xuyến.
III.
Nghệ thuật đặc sắc
- Thể thơ tự do, mạch
cảm xúc tự nhiên. Cách nói giàu hình ảnh vừa mộc mạc mà vẫn giàu chất thơ, cụ
thể mà giàu sức khái quát.
- Các biện pháp tu từ so sánh, điệp ngữ kết hợp với những câu thơ
ngắn dài khác góp phần không nhỏ vào việc diễn tả cuộc sống, cách suy nghĩ,
cách thực hiện tình cảm của người miền núi.
- Giọng điệu tha thiết, trìu mến: lúc bay bổng, nhẹ nhàng, lúc khúc
triết, rành rọt, lúc mạnh mẽ, sắc nhọn… tạo sự cộng hưởng hìa hoà với những cung
bậc tình cảm khác trong lời người cha truyền thấm sang con.
- Bố cục chặt chẽ, từ ngữ giản dị, mộc mạc như lời nói thường ngày
của người miền núi.
-> Y Phương thấu
hiểu tất cả những điều đó nên ông đã lột tả cái hồn cốt trong bản sắc của người
dân tộc. Cha nói với con – Vâng! hay chính là lời trao gửi với thế hệ tiếp nối?
* Một số câu hỏi
Câu 1 :
Nhà thơ Y Phương muốn nói với con điều gì trong những dòng thơ sau:
Người đồng mình thương lắm con ơi
… không lo cực nhọc”
Gợi ý:
- Đoạn thơ bắt đầu bằng cảm
xúc “thương lắm con ơi:, đó là tình cảm yêu thương, yêu thương một cách xót xa.
- Cao độ nỗi buồn. Xa nuôi
chí lớn. => là một cách nói vừa rất cụ thể, vừa mang sức khái quát. Và cuộc
sống nhọc nhằn đầy nỗi khổ đau ấy lại khiến cho “chí lớn” thêm lên, thêm mãnh
liệt.
- Dù quê hương vất vả, nhọc
nhằn, nhưng những người con của quê hương không bao giờ quay lưng lại với nơi
mình đã từng chôn rau, cắt rốn, cha mẹ đã từng cày xới vun trồng.
- Qua những hình ảnh rất cụ
thể: … đó là cuộc sống bình dị, hồn nhiên như con sông, con suối quê mình, mộc
mạc của người dân miền núi, cuộc sống vượt qua mọi thử thách, gian lao ở những
nơi xa xôi. Phải chăng đó còn là sự cần cù, bền chí của những “người đồng
minh”.
- Những con người sống giản
dị mà mạnh mẽ, hồn nhiên mộc mạc. Nhưng chính cái hồn nhiên mộc mạc ấy lại chứa
đựng sức sống mạnh mẽ của dân tộc.
- Nói với con là thủ thí tâm
tình của người cha với con về quê hương, 1 quê hương nhọc nhằn vất vả đã nuôi
dưỡng chí lớn cho những đứa con. Quê hương với sức sống giản dị mà mãnh liệt,
hồn nhiên mà mạnh mẽ.
- Tất cả được thể hiện qua
thể thơ tự do với những từ ngữ, hình ảnh mộc mạc, cụ thể nhưng lại có sức khái
quát sâu sắc.
Câu 2: Viết đoạn văn ngắn có
dùng lời dẫn trực tiếp để nêu suy nghĩ của em về những điều người cha nói với
con trong các câu thơ sau:
“Người đồng minh thơ sơ… phong tục”.
Gợi ý:
- Người cha đã ca ngợi đức tính cao đẹp của người
đồng minh bằng những hình ảnh đầy ấn tượng.
+ Đó là “người đồng minh thô sơ da thịt”, những con
người chân chất, khoẻ khoắn họ mộc mạc mà không nhỏ bé về tâm hồn, ý chí. Họ tự
chủ trong cuộc sống.
+ Đó là những con người tự đúc đá kê cao quê hương,
lao động cần cù không lùi bước trước khó khăn. Họ giữ vững bản sắc văn hoá của
dân tộc.
+ Họ yêu quê hương, lấy quê hương làm chỗ dựa tâm hồn.
- Nói với con về những điều đó, người cha mong con
biết tự hào về truyền thống của quê hương, tự hào về dân tộc để tự tin trong
cuộc sống.
Câu 3: Cảm nhận của em về những câu thơ mở đầu bài
thơ: “Nói với con” của Y Phương.
Chân phải bước tới cha…
… tiếng cười:.
Gợi ý:
- Đó là hình ảnh một mái ấm
gia đình rất hạnh phúc.
- Người con được nuôi dưỡng,
che chở trong vòng tay ấm áp của cha mẹ.
- Lời thơ rất đặc biệt: Nói
bằng hình ảnh, cách hình dung cụ thể để diễn tả ý trừu tượng của người miền núi
khiến câu thơ mộc mạc mà gợi cảm: bước chân chạm tới tiếng cười, tiếng nói.
- Cha nói với con lời đầu
tiên đó để nhắc nhở con về tình cảm gia đình ruột thịt về cuội nguồn của mỗi
người.