Bài làm văn mẫu.
Bài văn Nói về quê hương em, một bản làng miền núi. |
Nếu ai đã đến với quê em, một bản làng miền núi thì hắn không bao giờ quên vẻ đẹp bình dị của nó. Quê em có những ngôi nhà sàn nhỏ nhắn nằm dưới những bóng cây. Các ngôi nhà gần nhau như anh em quây quần. Xa xa, con suối ngày đêm chảy róc rách tựa gãy đàn. Xung quanh là nhưng quả đồi xanh mướt với từng vạt nương rẫy tốt tươi. Đẹp nhất là khi chiều về, từng chùm nắng nhạt nhảy nhót trên nương, chảy dài như đất vàng lấp lánh. Lúc đó, mọi người đi làm về nói cười vui vẻ. Mấy đứa trẻ chạy sau lưng mẹ, cái bóng lùn cũn thật đáng yêu.
Em sinh ra và lớn lên trong một thành phố sấm hết và náo nhiệt. Nơi đây có rất nhiều những ngôi nhà cao tầng nhìn như người khổng lồ vươn vai chạm tay đến trời xanh. Thành phố có những con đường với những hàng cây xanh làm mát. Hàng ngày, trên từng con phố, người và xe đi lại tấp nập. Tiếng còi xe inh ỏi như hoà điệu với nhịp sống hối hả nơi đây. Thành phố lung linh huyền ảo nhất là về đêm với những chùm đèn sáng rực rỡ, tiếng chuông kêu leng keng, tiêng còi tàu hú. Đi dạo cùng gia đình bên bờ hồ thật hạnh phúc biết bao.
Quê hương em biết bao tươi đẹp, cánh đồng xanh, lúa chín vắng ươm. Ngày mùa vụ tới, bức tranh quê em thật rộn ràng, náo nhiệt Tiếng cười nói vang rộn cả cánh đồng Người đi lại đông vui nhộn nhịp. Từng xe thóc chín rực vàng ươm lần lượt được chở về nhà. Khắp nơi, từ ngoài đường đến sân nhà, đâu đâu cũng thấy phơi thóc, phơi rơm Mùi rơm rạ tươi, mùi lúa chín ngan ngát làm cho con người vất vả nhưng thấy rất vui trong mùa thu hoạch.