A. Kiến thức cơ bản
I. Tác giả:
Nguyễn Thành Long (1925-1991) quê ở huyện Duy
Xuyên, tỉnh Quảng Nam, viết văn từ thời kháng chiến chống Pháp, là cây bút
chuyên về truyện ngắn và ký.
II. Tác phẩm
1.
Hoàn cảnh sáng tác: Truyện ngắn là kết quả chuyến đi lên Lào Cai hè 1970
của tác giả. Truyện từ tập “Giữa trong xanh” in năm 1972.
2.
Khái quát giá trị nội dung, nghệ thuật:
* Nội dung: Truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa”
khắc hoạ thành công hình ảnh những người lao động bình thường, mà tiêu
biểu là anh thanh niên làm công tác khí tượng ở một mình trên đỉnh núi
cao. Qua đó truyện khẳng định vẻ đẹp của con người lao động và ý nghĩa những
công việc thầm lặng.
* Nghệ thuật: Truyện đã xây dựng được một
tình huống truyện hợp lý, cách kể truyện tự nhiên, có sự kết
hợp giữa tự sự, trữ tình với bình luận.
3.
Tóm tắt truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” của Nguyễn Thành Long
Xe
tới chân đỉnh Yên Sơn, bác lái xe dừng lại, giới thiệu với ông hoạ sĩ già và cô
kỹ sư trẻ một anh thanh niên làm công tác khí tượng và vật lý địa cầu sống một
mình trên núi. Trong cuộc gặp gỡ 30 phút ngắn ngủi, anh thanh niên kể về công
việc của mình, công việc đơn giản nhưng gian khổ và cô đơn. Anh đã bộc lộ những
suy nghĩ đúng đắn về công việc và cuộc đời. Khi ong hoạ sĩ định vẽ anh, anh đã
giới thiệu những người khác mà anh cho là đáng vẽ hơn như ông kỹ sư vườn rau, nhà nghiên cứu sét. Những
điều khám phá được ở anh thanh niên làm cho người khách vô cùng xúc động. Khi
họ trở về, anh còn tặng cô gái một bó hoa và tặng bác già một làn trứng ăn
đường.
B. Phân tích tác phẩm
1.
Nhận xét về cốt truyện và tình huống cơ bản của truyện ngắn "Lặng lẽ Sa
Pa".
-
Một trong những mấu chốt của nghệ thuật xây dựng truyện ngắn là xây dựng
tình huống truyện.
- Tình
huống cơ bản của truyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa" chính là cuộc
gặp gỡ tình cờ của anh thanh niên làm việc một mình ở trạm khí tượng với
bác lái xe và hai hành khách trên chuyến xe ấy - ông hoạ sĩ và cô kỹ sư lên
thăm trong chốt lát nơi ở và nơi làm việc của anh thanh niên.
-
Tình huống gặp gỡ này là cơ hội thuận tiện để tác giả khắc hoạ "bức
chân dung" nhân vật chính một cách tự nhiên và tập trung, qua sự quan
sát của các nhân vật khác và qua chính lời lẽ, hành động của anh. Đồng thời,
qua "bức chân dung" (cả cuộc sống và những suy nghĩ) của người thanh
niên, qua sự cảm nhận của các nhân vật khác (chủ yếu là ông hoạ sĩ) về anh và
những người như anh, tác giả đã làm nổi bật được chủ đề của tác phẩm: "Trong cái lặng im của Sa Pa, dưới những dinh
thự cũ kỹ của Sa Pa, Sa Pa mà chỉ nghe tên, người ta đã nghĩ đến chuyện nghỉ
ngơi, có những con người làm việc và lo nghĩ như vậy cho đất nước".
II. Tác phẩm này theo lời tác giả, "là một bức chân
dung". Đó là bức chân dung của ai, hiện ra trong cái nhìn và suy nghĩ của
những nhân vật nào?
-
Đó là bức chân dung của người thanh niên làm công tác khí tượng, ở một mình tại
trạm khí tượng trên núi cao, giữa cái lặng lẽ của Sa Pa.
-
Tác giả gọi truyện của mình "là một bức chân dung" vì:
+ Thứ nhất, vì tác giả chỉ để cho nhân
vật xuất hiện trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi khoảng 30 phút với ba nhân vật khác
(ông hoạ sĩ, cô kỹ sư, bác lái xe). Cuộc sống tình cảm và suy nghĩ của anh
chỉ được thể hiện qua lời kể của bác lái xe, qua sự quan sát của ông hoạ sỹ, cô
kỹ sư và qua lời bộc bạch tâm sự của chính anh. Truyện ngắn này có cốt truyện
hết sức đơn giản, không có xung đột, cũng không có thắt nút hay cao trào như ở
phần lớn các truyện ngắn khác.
+ Thứ hai, nhân vật anh thanh niên
được người hoạ sĩ già quan sát và muốn thế hiện bằng một bức chân dung.
III. Phân tích nhân vật anh thanh niên trong truyện
Hãy phân tích để làm rõ vẻ đẹp của con người lao động và
ý nghĩa cao quý của những công việc thầm lặng.
Dàn ý chi tiết
I. Mở bài :
-
Trong văn học Việt Nam có những cây bút văn xuôi chỉ chuyên về truyện ngắn
và ký – Nguyễn Thành Long là một trong số đó. Ông được khẳng định như một
cây bút truyện ngắn và ký đáng chú ý trong những năm 60-70 với cả gần chục sách
đã in.
"Lặng
lẽ Sa Pa" là kết quả của chuyến "thâm nhập thực tế" ở
Lào Cai của tác giả trong mùa hè năm ấy.
-
Trong chuyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa”, tác giả Nguyễn Thành
Long đã gửi gắm chủ đề của câu chuyện “trong cái lặng im… đất nước”.
Điều
ấy sẽ được thấy rõ qua nhân vật: anh thanh niên; ông…
II. Thân bài:
-
Đọc truyện, người đọc thấy vẻ đẹp của Sa Pa hiện lên thật độc đáo, đầy chất
thơ, nhưng truyện còn giới thiệu với chúng ta về vẻ đẹp của con người Sa
Pa. Đó là những con người miệt mài làm việc, nghiên cứu khoa học, trong
lặng lẽ mà rất khẩn trương vì lợi ích của đất nước, vì cuộc sống của con
người.
1.
Đó là anh thanh niên:
a. Vị trí của nhân vật và cách miêu tả của tác giả:
-
Truyện đưa ra 4 nhân vật: bác lái
xe, ông hoạ sĩ, cô kỹ sư mới ra trrường và anh thanh niên ở trạm khí tượng trên
đỉnh Yên Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét.
- Anh
thanh niên là nhân vật chính của truyện, nhân vật này không xuất hiện
ngay từ đầu truyện mà chỉ hiện ra trong cuộc gặp gỡ giữa các nhân
vật kia với anh, khi xe của họ dừng lại nghỉ. Nhân vật ấy chỉ hiện ra trong
chốc lát, đủ để các nhân vật khác kịp ghi nhận một ấn tượng, một ký hoạ
chân dung về anh rồi dường như anh lại khuất lấp trong mây mù bạt ngàn và cái
lặng lẽ muôn thủa của núi cao Sa Pa. Nhân vật anh thanh niên hiện ra để mọi
người cảm nhận được rằng: “Trong cái lặng
im của Sa Pa, dưới những dinh thự cũ Kỹ của Sa Pa, Sa Pa mà chỉ nghe tên, người
ta đã nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, có những con người làm việc và lo nghĩ như vậy
cho đất nước”.
- Nhân
vật anh thanh niên được hiện ra sự nhìn nhận, suy nghĩ, đánh giá của các nhân
vật khác: bác lái xe, ông hoạ sỹ, cô gái. Qua cách nhìn và cảm xúc của mỗi
người, hình ảnh anh thanh niên thêm rõ nét và đáng mến hơn.
b. Những nét đẹp của nhân vật:
* Hoàn cảnh sống và làm việc:
-
Nhân vật chính trong truyện làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu. Sống
một mình trên đỉnh núi Yên Sơn cao 2600m, quanh năm suốt tháng giữa cổ
cây và mây núi Sa Pa. Công việc của anh là: “đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dựa vào công
việc báo trước thời tiết hàng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu”.
Công việc ấy đòi hỏi phải tỉ mỉ, chính xác và có tinh thần trách nhiệm cao
(nửa đêm đúng giờ ốp thì dù mưa tuyết, giá lạnh thế nào cũng phải trở dậy ra ngoài
trời làm công việc đã quy định).
-
Nhưng cái gian khổ nhất là phải vượt qua được sự cô đơn, vắng vẻ, quanh
năm suốt tháng một mình trên đỉnh núi cao không một bóng người – một hoàn cảnh
thật đặc biệt.
* Những nét đẹp trong việc làm, cách sống, suy nghĩ, tình
cảm và quan hệ với mọi người.
-
Vượt lên hoàn cảnh sống, những vất vả của công việc, anh có những suy nghĩ rất
đẹp:
+
Đối với công việc, anh yêu nó tới mức trong khi mọi người còn ái ngại cho cuộc
sống ở độ cao 2600m của anh thì anh lại ước ao được làm việc ở độ cao trên
3000m. Vì anh cho như vậy mới gọi là lý tưởng.
+
Anh có những suy nghĩ thật đúng và sâu sắc về công việc đối với cuộc
sống con người: “khi ta làm việc, ta với
công việc là một, sao lại gọi là một mình được” và anh hiểu rằng công việc
của anh còn gắn với công việc của bao anh em đồng chí dưới kia. “Công việc của cháu gian khổ thật đấy chứ cất
nó đi, cháu buồn đến chết mất”.
+ Quan
niệm của anh về hạnh phúc thật là đơn giản nhưng cũng thật đẹp. Khi biết
một lần do phát hiện kịp thời một đám mây khô mà anh đã góp phần vào chiến
thắng của không quân ta bắn rơi được máy bay Mỹ trên cầu Hàm Rồng, anh thấy
mình “thật hạnh phúc”.
+ Cuộc
sống của anh không cô đơn buồn tủi như người khác nghĩ. Bởi anh còn biết
tạo niềm vui trong công việc, đó là đọc sách. Vì sách chính là người bạn để anh
“trò chuyện”. Nhờ có sách mà anh chống trọi được với sự vắng lặng quanh năm.
Nhờ có sách mà anh tiếp tục học hành, mở mang kiến thức.
-
Từ những suy nghĩ đẹp về công việc, hạnh phúc và cuộc sống, ở anh còn có những
hành động thật đẹp đẽ biết bao:
+
Mặc dù chỉ có một mình, không người giám sát, anh đã vượt qua những gian khổ
của hoàn cảnh, làm việc một cách nghiêm túc, tự giác với tinh thần trách nhiệm
cao. Nửa đêm, đúng giờ “ốp”, dù mưa tuyết giá lạnh thế nào anh cũng trở dậy
ra ngoài trời làm việc. Ngày nào cũng vậy, anh làm việc một cách đều đặn, chính
xác đủ 4 lần trong một ngày vào lúc 4 giờ, 11 giờ, 7 giờ tối và 1 giờ sáng.
+
Nhưng cái gian khổ nhất là vượt qua được sự cô đơn, vắng vẻ quanh năm suốt
tháng một mình trên đỉnh núi cao, không một bóng người. Mới đầu, anh “thèm
người” tới mức phải lấy cây chắn ngang đường ô tô để được nghe tiếng người! Về
sau anh nghĩ: “Nếu đó chỉ là nỗi nhớ phồn
hoa đô thị thì thật xoàng” và anh đã vượt qua để sống, làm việc một mình
với cỏ cây thiên nhiên Sa Pa, để trở thành: “Con người cô độc nhất thế gian” mà bất cứ ai đã một lần gặp anh đều
mang theo ấn tượng đẹp đẽ.
- Anh còn có một nếp sống đẹp: Anh tự sắp
xếp cuộc sống một mình ở trạm một cách ngăn nắp: có một vườn rau xanh tốt,
một đàn gà đẻ trứng, một vườn hoa rực rỡ.
- ở người thanh niên ấy còn có một phong cách sống rất
đẹp:
+
Đó là sự cởi mở, chân thành với khách, rất quý trong tình cảm của mọi
người, khao khát được gặp gỡ, được trò chuyện. Dẫu phải sống một mình nhưng
anh vẫn luôn quan tâm tới người khác: anh gửi biếu gói tam thất cho vợ bác lái
xe vừa bị ốm, tặng hoa cho cô gái, mời bác lái xe và ông hoạ sĩ uống trà, tặng
cho người đi xa một giỏ trứng gà tươi.
+
Anh còn là người khiêm tốn, thành thực cảm thấy công việc và những đóng
góp của mình chỉ là nhỏ bé. Khi ông hoạ sỹ muốn vẽ chân dung anh, anh nhiệt
tình giới thiệu với ông những người khác mà anh cho rằng đáng cảm phục hơn anh.
(ông kỹ sư vườn rau Sa Pa, anh cán bộ nghiên cứu lập bản đồ sét).
->
Tóm lại, chỉ bằng một số chi tiết và chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc của
truyện, tác giả đã phác hoạ được chân dung nhân vật chính với những nét đẹp
về tinh thần, tình cảm, cách sống và những suy nghĩ về cuộc sống, về ý nghĩa
của công việc.
2.
Ta còn bắt gặp ở đất Sa Pa những con người làm việc âm thầm, lặng lẽ cho đất
nước qua lời kể của anh thanh niên.
a.
Đó là ông kỹ sư vườn rau Sa Pa: Ngày
này qua ngày khác ngồi trong vườn, chăm chú rình xem cách lấy mật ong để rồi tự
tay thụ phấn cho hàng vạn cây su hào để hạt giống làm ra tốt hơn, ngọt hơn
trước.
b.
Đó là anh cán bộ nghiên cứu sét: đã
“11 năm không một ngày xa cơ quan” luôn “trong tư thế sẵn sàng, suốt ngày chờ
sét” để lập bản đồ tìm ra tài nguyên trong lòng đất.
=>
Những con người ấy làm cho anh thanh niên thấy “cuộc đời đẹp quá” đâu còn buồn
tẻ “cô độc nhất thế gian”.
=>
Đúng như tác giả đã viết: “Trong cái lặng im… cho đất nước”.
3.
Nhân vật anh thanh niên, ông kỹ sư vườn rau, anh cán bộ nghiên cứu sét giúp ta
hiểu thêm ý nghĩa của những công việc thầm lặng:
- Họ
tạo thành cái thế giới những con người như anh thanh niên ở trạm khí tượng,
những con người miệt mài lao động khoa học lặng lẽ mà khẩn trương vì lợi
ích của đất nước, vì cuộc sống của mọi người.
-
Cuộc sống lao động giản dị nhưng cao đẹp làm nên vẻ đẹp đích thực của
mỗi con người, có sức thuyết phục lan toả với những người xung quanh.
III. Kết bài:
Qua
phần phân tích trên ta thấy “Lặng lẽ Sa Pa” đang ngân vang
trong lòng ta những rung động nhẹ nhàng mà thú vị về những con người âm
thầm lặng lẽ nhưng thật đáng yêu. Họ đã dệt lên bài ca về tình yêu tổ chức,
tình yêu đất nước.
IV. Phân tích các nhân vật phụ:
1.
Nhân vật ông hoạ sĩ:
-
Tuy không dùng cách kể ở ngôi thứ nhất, nhưng hầu như người kể chuyện đã
nhập vào cái nhìn và suy nghĩ của nhân vật ông hoạ sỹ để quan sát và
miêu tả từ cảnh thiên nhiên đến nhân vật chính của truyện -
người thanh niên.
-
Ông là 1 nghệ sỹ chân chính, 1 trí thức
lịch duyệt, 1 nhân cách đẹp có đời sống nội tâm phong phú.
-
Ngòi bút như là 1 quả tim nữa của ông vì suốt đời ông chỉ đi và vẽ, ông khao
khát nghệ thuật, vì thế mà ông thêm yêu cuộc sống và con người. Lúc nào ông
cũng trăn trở phải vẽ được cái gì mà suốt đời mình thích.
-
Người hoạ sỹ ngay từ phút đầu gặp gỡ, bằng cả sự từng trải nghệ thuật và
khao khát tìm cái đẹp của cuộc sống đã nhận
ra vẻ đẹp từ tâm hồn anh thanh niên và thực sự thấy bối rối, xúc động. “Vì hoạ sỹ đã bắt gặp một điều thật ra ông
vẫn ao ước được biết, ôi, một nét thôi cũng đủ khẳng định một tâm hồn, khơi gợi
một ý sáng tác”.
=>
Ông phát hiện ra vẻ đẹp mới ở Sa Pa, đẹp hơn cả thiên nhiên Sa Pa, đó là vẻ đẹp
từ tâm hồn con người ở Sa Pa. Và ông cảm nhận được anh thanh niên chính là
đối tượng khơi nguồn cho cảm xúc.
-
Ông hoạ sỹ muốn ghi lại hình ảnh anh thanh niên bằng nét bút ký hoạ, và
“người con trai ấy đáng yêu thật, nhưng
làm cho ông nhọc quá. Với những điều làm cho người ta suy nghĩ về anh. Và về
những điều anh suy nghĩ…”.
-
Từ ông, ta thấy được mục đích của người làm nghệ thuật là tìm ra cái đẹp
tiềm ẩn trong cuộc sống, trong con người. Ông đã bộc lộ cái niềm say mê
lao động, sáng tạo, từng trải, có thể cảm nhận được đối tượng nghệ thuật
của con người lao động nghệ thuật chân chính.
-
Những suy nghĩ của ông đã làm nổi bật anh thanh niên, từ đó làm cho anh
sáng rõ hơn, đẹp hơn, chứa đựng chiều sâu tư tưởng và làm rõ chủ đề truyện.
=>
Ta càng thêm cảm phục và kính trọng ông.
2.
Các nhân vật khác:
*
Nhân vật cô kỹ sư:
-
Góp phần làm câu chuyện thêm hấp dẫn, và làm nổi bật tính cách anh
thanh niên. Cô đã điểm 1 nét vẽ nhẹ nhàng, duyên dáng vào câu
chuyện.
-
Cô là cô kỹ sư trẻ mới ra trường, hăng hái xung phong lên Lào Cai công tác.
Bước qua cuộc đời học trò chật hẹp, bước vào cuộc sống bát ngát mới tinh, cái
gì cũng làm cô háo hức.
-
Cô khao khát đất rộng trời cao, cô có thể đi bất kỳ đâu, làm bất kỳ việc gì.
-
Cô ôm bó hoa được tặng trong ngợc, lắng nghe câu chuyện của anh thanh niên rồi
trầm ngâm lặng lẽ, cô xúc động khi nhìn thấy trang sách anh thanh niên đọc để
trên mặt bàn.
Mới
bước vào đời, cô gặp anh thanh niên tựa như 1 tấm gương, tự soi để tự hiểu
mình, nghĩ về mối tình nhạt nhẽo mà cô đã chối bỏ và con đường cô đang đi tới.
-
Nghe anh thanh niên cô mới bàng hoàng nhận ra con đường đi cho mình, càng vững
tin vào những gì mình sẽ làm.
=>
Làm bừng dậy những tình cảm lớn lao, cao
đẹp khi phát hiện ánh sáng đẹp đẽ toả ra từ cuộc sống và tâm hồn con người khác.
-
Cô biết ơn anh thanh niên không chỉ vì bó hoa anh đã tặng cho cô 1 cách
vô tư, không vụ lợi mà còn bởi 1 bó hoa nào khác nữa, đó là sự hào
hứng tự nhiên mà anh vô tình đã tặng cho cô.
-
Và hẳn rằng có 1 tình cảm lưu luyến giữa anh thanh niên và cô khi họ chia tay
nhau.
=>
Côi kỹ sư đẹp như những bông hoa cô đang cầm trên tay.
*
Bác lái xe:
- Tốt bụng, vui chuyện như 1 nhân vật dẫn
chuyện nhưng làm ta khó quên. Bác rất vui tính, cởi mở, nhiệt tình với khách.
- Nhân vật này đã dẫn dắt truyện, kích thích
sự tò mò cho ông hoạ sỹ và cô kỹ sư, sơ lược về anh thanh niên trước khi 2
người gặp anh.
Dẫn
chứng: “… Tôi sắp giới thiệu với bác 1
người cô độc nhất thế gian. Thế nào bác cũng thích vẽ hắn”.
=>
Ta thấy hình ảnh anh thanh niên rõ ràng, đẹp đẽ hơn, chủ đề truyện cũng được mở
rộng hơn, gợi nhiều ý nghĩa hơn.
Đây chính là thủ pháp rất thành công trong việc xây dựng
nhân vật chính.
V. Các chi tiết tạo nên chất trữ tình của tác phẩm và tác
dụng của chất tữ tình ấy:
Một
trong những yếu tố tạo nên sức hấp dẫn và góp vào thành công của
truyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa" là
chất trữ tình.
- Chất trữ tình toát lên từ phong cảnh thiên
nhiên đẹp và đầy thơ mộng của Sa Pa được miêu tả qua cái nhìn của người hoạ
sỹ già : Hình ảnh thiên
nhiên Sa Pa mang vẻ đẹp thơ mộng, độc đáo, kỳ lạ.
+
Đó là nơi núi cao, thác đổ trắng xoá, với mây, nắng, sương đều rất lạ.
Sự bắt đầu của Sa Pa là những rặng đào ven đường hay những đàn bò lang cổ có
đeo chuông la đặc trưng hữu hình của cuộc sống muôn màu, muôn vẻ nơi đây.
Hình ảnh rừng cây đầu mùa bao bọc lấy nhau “Những
cây thông chỉ cao quá đầu, rung tít trong nắng, những ngón tay bằng bạc dưới
cái nhìn bao che của những cây tử kinh thỉnh thoảng nhô cái đầu màu hoa cà lên
trên màu xanh của rừng”. Nhất là vẻ đẹp của nắng khiến cảnh sắc thêm lộng
lẫy “Nắng bây giờ bắt đầu len tới đốt
cháy rừng cây”; “nắng đã mạ bạc cả con mèo, đốt cháy rừng cây hừng hực như một
bó đuốc lớn. Nắng chiếu làm cho bó hoa càng thêm rực rỡ và làm cho cô gái cảm
thấy mình rực rỡ theo”. Người ta cảm thấy như bị cuốn theo nhịp chạy của
mây hay đầy xúc cảm trong sự cuốn hút của nắng.
+
Chỉ là những nét phác hoạ nhưng cảnh thiên nhiên hiện lên đẹp như những bức
tranh, đẹp đến hai lần – cái đẹp tự nhiên của nó và cái đẹp qua
tâm hồn người nghệ sỹ của hoạ sỹ.
+
Thiên nhiên đẹp làm nền tôn thêm vẻ đẹp con người nơi đây. Những đỉnh
Yên Sơn, Phan-xi-păng cao vòi vọi gợi nghĩ tới những con người ở tầm cao của
sự cống hiến và hy sinh. Cái hừng hực
của nắng, của gió gợi đến nhiệt huyết hừng hực cháy của con người lao động
nơi đây. Thiên nhiên thơ mộng, trong sáng như tâm hồn những con người ở Sa Pa
trong sáng, mộng mơ.
- Nhưng chất trữ tình chủ yếu toát lên từ nội
dung truyện: từ cuộc gặp gỡ tình cờ mà để lại nhiều dư vị trong lòng
mỗi người, từ những nét đẹp giản dị rất đáng mến của người thanh niên,
từ những câu chuyện anh kể về cuộc sống của mình giữa lặng lẽ Sa Pa, và từ những
tình cảm, cảm xúc mới nảy nở của ông hoạ sỹ, cô kỹ sư đối với anh thanh niên.
=>
Có thể nói, truyện Lặng lẽ Sa Pa có dáng dấp như một bài thơ, chất thơ
bàng bạc trong toàn truyện, từ phong cảnh đẹp hết sức thơ mộng của thiên
nhiên vùng núi cao đến hình ảnh những con người sống và làm việc trong cái
lặng lẽ mà không hề cô độc bởi sự gắn bó của họ đối với đất nước, với mọi
người. Tác giả đã tạo được không khí trữ tình cho tác phẩm, nâng cao ý nghĩa
và vẻ đẹp của những sự việc, con người rất bình dị được miêu tả trong truyện,
nhờ thế mà chủ đề của truyện được rõ nét và sâu sắc hơn.
* Một số câu hỏi xoay quanh tác
phẩm:
Câu 1: Tình huống cơ bản của
truyện (Lặng lẽ Sa Pa) là như thế nào ?
Vai trò của tình huống ấy đối với việc thể hiện nhân vật và chủ đề của truyện.
- Tình huống cơ bản của truyện "Lặng lẽ Sa Pa"
chính là cuộc gặp gỡ của người thanh niên làm việc một mình ở trạm khí tượng
với bác lái xe và hai hành khách trên chuyến xe ấy - ông hoạ sĩ và cô kỹ sư lên
thăm trong chốt lát nơi ở và làm việc của anh thanh niên.
- Tình huống gặp gỡ này là cơ hội thuận tiện để nhân vật
chính được hiện ra qua sự quan sát, suy nghĩ của những nhân vật khác, đặc biệt
là ông hoạ sĩ già. Chính vì thế nhân vật chính không chỉ hiện ra một cách tự
nhiên mà còn được soi chiếu, đánh giá từ cái nhìn và cảm xúc của những nhân vật
khác, rồi lại tác động đến tình cảm và suy nghĩ của những nhân vật ấy.
Câu 2: Nêu cảm nhận của em về nhân vật anh thanh niên trong
truyện "Lặng lẽ Sa Pa".
Anh thanh niên là nhân vật chính của truyện, dù không
xuất hiện ngay từ đầu truyện mà chỉ hiện ra trong cuộc gặp gỡ chốc lát giữa các
nhân vật kia với anh, khi xe của họ dừng lại nghỉ nhưng đã dù để các nhân vật
khác kịp ghi nhận một ấn tượng, một "ký hoạ chân dung" về anh rồi
dường như anh lại khuất lấp vào trong mây mù bạt ngàn và cái lặng lẽ muôn thuở
của núi cao Sa Pa.
- H/c sống và làm việc khá đặc biệt:
+ Một mình trên đỉnh núi cao 2600m quanh năm suốt tháng
cô đơn giữa cỏ cây và mây mù lạnh lẽo. Công việc của anh là "đo gió, đo
mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dựa vào việc báo trước thời tiết
hàng ngày, phục vụ sản xuất và chiến đấu. Ngày đêm 4 lần (1 giờ, 4 giờ, 11 giờ,
19 giờ) đều đặn và chính xác, đòi hỏi tinh thần trách nhiệm cao dù mưa nắng,
gió bão, nửa đêm tuyết rơi đều phải đi ốp.
+ Tuy nhiên cái gian khổ của công việc chưa đáng sợ bằng
cái gian khổ của hoàn cảnh sống, đó là sự cô đơn, vắng vẻ, quanh năm suốt tháng
một mình trên đỉnh núi cao không một bóng người. Cô đơn đến mức "thèm
người" quá phải kiểm kê dừng xe qua đường để được gặp người.
- Quả thực, điều kiện sống và làm việc đó là một thử
thách lớn đối với tuổi trẻ vốn khát khao và hành động nhưng anh đã vượt qua
hoàn cảnh bằng những suy nghĩ rất đẹp, giản dị mà sâu sắc.
+ Trước hết đó là ý thức về công việc của mình và lòng
yêu nghề, thấy được ý nghĩa cao quý trong công việc thầm lặng của mình là có
ích cho cuộc sống, cho mọi người. (Cụ thể khi ấy là cuộc kháng chiến chống Mỹ).
Anh không tô đậm cái gian khổ của công việc, nhưng anh nhấn mạnh niềm hạnh phúc
khi biết được mình đã góp phần phát hiện kịp thời một đám mây khô mà nhờ đó ô không
quân ta hạ được bao nhiêu phản lực Mỹ trên cầu Hàm Rồng".
+ Anh đã có những suy nghĩ và quan niệm đúng đắn về cuộc
sống và công việc của con người. Công việc của anh gắn bó với bao người, hằng
ngày anh vẫn phải 4 lần nói chuyện với trung tâm. Huống chi còn bao người làm
việc trong hoàn cảnh khó khăn, cô độc hơn, chẳng hạn như anh bạn ở đỉnh Hoàng
Liên Sơn cao 3142m mới là độ cao lý tưởng! Nếu không có công việc, không vì
công việc thì đó mới là cuộc sống cô đơn thực sự, buồn đến chết. Có lẽ đây là
những tâm sự chân thành mà sâu sắc nhất của anh: “khi ta làm việc, ta với công
việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của cháu gắn liền với
công việc của bao anh em, đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế
đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chất mất".
- Nhưng cuộc sống của anh không hề cô đơn vì anh còn có
những nguồn vui khác nữa ngoài công việc - đó là niềm vui đọc sách mà anh thấy
như lúc nào cũng có người để trò chuyện. (khi bác lái xe đưa gói sách cho anh,
anh "mừng quýnh” như bắt được vàng.
+ Anh biết tổ chức, sắp xếp cuộc sống khoa học, ngăn nắp,
tươi tắn, chủ động: đọc sách, chăm hoa, nuôi gà, tự học… Thế giới riêng của anh
là công việc: “một căn nhà ba gian, sạch sẽ, với bàn ghế, sổ sách, biểu đồ,
thống kê, máy bộ đàm”. Cuộc sống riêng của anh “thu gọn lại một goác trái gian với
chiếc giường con, một chiếc bàn học, một giá sách”.
- ở người anh thanh niên ấy còn có nhiều nét tính cách và
phẩm chất rất đáng mến:
+ Sự cởi mở, chân thành, rất quý trọng tình cảm của mọi
người, khao khát được gặp gỡ và trò chuyện với mọi người.. Biểu hiện:
Tinh thần với bác lái xe, thái độ ân cần chu đáo khi tiếp
đãi những người kháh xa đến thăm bất ngờ: pha nước, hái hoa tặng khách - cô gái
Hà Nội đầu tiên sau 4 năm làm việc, đến thăm anh, thành thực bộc lộ “những điều
mà đáng lẽ người ta chỉ nghĩ” đến cảm động.
Đếm từng phút vì sợ hết mất ba mươi phút gặp gỡ vô cùng
quý báu.
Lưu luyến với khách khi chia tay, xúc động đến nỗi phải
“quay mặt đi” và ấn vào tay ông hoạ sĩ già cái làn trứng làm quả, không dám
tiễn khách ra xe dù chưa đến giờ “ốp”.
- Anh còn là người rất khiêm tốn, thành thực cảm thấy
công việc và những lời giới thiệu nhiệt tình của bác lái xe là chưa xứng đáng,
đóng góp của mình chỉ là bình thường nhỏ bé, anh vẫn thua ông bố vì chưa được
đi bộ đội, trực tiếp ra chiến trường đánh giặc. Khi ông hoạ sĩ ký hoạ chân
dung, anh từ chối, e ngại và nhiệt tình giới thiệu những người khác đáng vẽ hơn
anh nhiều (ông kỹ sư ở vườn rau Sa Pa, anh cán bộ nghiên cứu bản đồ sét…).
=> Dù anh thanh niên chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc
của truyện, nhưng bằng vài chi tiết tiêu biểu, tác giả đã phác hoạ được chân
dung nhân vật chính với những nét đẹp về tinh thần, tình cảm, cách sống và
những suy nghĩ về cuộc sống, về ý nghĩa của công việc.
Câu 3: Nêu cảm nhận về nhân vật
ông hoạ sĩ trong truyện “Lặng lẽ Sa Pa”.
- Dù không phải là nhân vật chính nhưng ông hoạ sĩ có vai
trò rất quan trọng trong truyện: người kể chuyện đã nhập vào cái nhìn và những
ý nghĩ của ông hoạ sĩ để trần thuật, để quan sát và miêu tả từ cảnh thiên nhiên
đến nhân vật chính của truyện. Qua nhân vật này, tác giả muốn gửi gắm những suy
nghĩ về con người, về cuộc sống, về nghệ thuật.
- Ông hoạ sĩ là người nghệ sĩ có tâm hồn nhạy cảm. Ngay
từ những lời giới thiệu của bác lái xe về anh thanh niên, ông hoạ sĩ đã xúc
động mạnh khi nhìn thấy người con trai tầm vóc bé nhỏ, nét mặt rạng rỡ từ trên
sườn núi trước mặt chạy lại chỗ xe đỗ”. Sau đó ông lại ngạc nhiên khi thấy anh
thanh niên đang hái hoa, cảm động và bị cuốn hút trước sự cởi mở chân thành của
anh. Rồi ông lại cảm giác “mình bối rối” khi nghe anh thanh niên kể về công
việc. Bằng sự từng trải nghề nghiệp và niềm khao khát của người nghệ sĩ sáng
tạo đi tìm đối tượng của nghệ thuật, ông biết mình đang xúc động và bối rối vì
đã “bắt gặp một điều thật ra ông vẫn ao ước được biết, một nét thôi dù khẳng định
một tâm hồn, khơi gợi một ý sáng tác, một nét mới dù là giá trị một chuyến đi
dài”. Anh thanh niên là một con người như thế và có thể là nhân vật tương lai
trong một tác phẩm của ông.
- Cảm hứng được khơi gợi đã thôi thúc người hoạ sĩ sáng
tác. Anh thanh niên muốn dành 20 phút để nghe chuyện dưới xuôi. ông hoạ sĩ hứa
mười ngày nữa trở lại, còn bây giờ ông muốn dành trọn vẹn 20 phút ngắn ngủi để
hiểu thật kỹ về người thanh niên, về đối tượng mà ông đang định thể hiện trong
bức tranh của mình. Ông muốn làm một bức phác hoạ chân dung về anh thanh niên
nhưng làm thế nào “cho người xem hiểu được anh ta, mà không phải hiểu như
mộtngôi sao xa? Và làm thế
nào đặt được chính tấm lòng của nhà hoạ sĩ vào giữa bức tranh đó? Chao ôi, bắt
gặp một con người như anh ta là một cơ hội hãn hữu cho sáng tác, nhưng hoàn
thành sáng tác còn là một chặng đường dài”.
Ông chấp nhận những thử
thách của quá trình sáng tác, đã bắt cảm hứng của mình hiện lên trang giấy:
“cũng may mà bằng mấy nét, hoạ sĩ đã ghi xong, lần đầu gương mặt của người
thanh niên, người con trai ấy đáng yêu thật nhưng làm cho ông nhọc quá. Với
những điều làm cho người ta suy nghĩ về anh. Và về những điều anh suy nghĩ”.
Những xúc cảm và suy tư của
ông hoạ sĩ về anh thanh niên và về những vấn đề của nghệ thuật, của đời sống
được gợi lên từ câu chuyện của anh thanh niên đã làm cho chân dung nhân vật
chính thêm snág đẹpv à tạo nên chiều sâu tư tưởng.
Câu 4: Nhân vật cô gái trong
“Lặng lẽ Sa Pa”:
Đây là cô gái dám rời Hà
Nội, bỏ lại sau lưng “mối tình đầu nhạt nhẽo” để lên công tác ở miền cao Tây
Bắc. Cuộc gặp gỡ bất ngờ với anh thanh niên, những điều anh nói, câu chuyện anh
kể về những người khác đã khiến cô “bàng hoàng”, cô hiểu thêm cuộc sống một
mình dũng cảm tuyệt đẹp của người thanh niên, về cái thế giới những con người
như anh mà anh kể và về con đường có đang đi tới?”. Nhờ cái bàng hoàng ấy, cô
mới nhận ra mối tình của mình bấy lâu nay nhạt nhẽo biết bao, cuộc sống của
mình lâu nay tầm thường biết bao, thế giới của mình lâu nay nhỏ bé biết bao!
Khoảnh khắc bàng hoàng ấy chính là sự bừng dậy của những tình cảm lớn lao, cao
đẹp khi người ta bắt gặp được những ánh sáng đẹp đẽ toả ra từ cuộc sống, từ tâm
hồn người khác.
Cùng với sự bàng hoàng ấy là
“một ấn tượng hàm ơn khó tả dạt lên trong lòng cô gái. Không phải chỉ vì bó hoa
rất to sẽ đi theo cô trong chuyến đi thứ nhất ra đời. Mà vì một bó hoa nào khác
nữa, bó hoa của những háo hức và mơ mộng ngẫu nhiên anh dành cho thêm cô”. Cuộc
gặp gỡ đã khơi lên trong tâm tư cô gái trẻ những tình cảm và suy nghĩ mới mẻ,
cao đẹp về con người, về cuộc sống. Qua tâm tư của cô gái, ta nhận ra vẻ đẹp và
sức ảnh hưởng của nhân vật anh thanh niên.
Câu 9: Viết một đoạn văn
diễn dịch khoảng 12 câu: Những trang văn của Nguyễn Thành Long đã khắc hoạ
thiên nhiên Sa Pa thật rực rỡ, nên thơ, giàu cảm xúc.
(Đoạn văn có sử dụng một câu
thảm thán. Gạch 1 gạch chỉ rõ).
Có một Sa Pa của những rặng
đào, những đàn bò lang cổ đeo chuông đang thung thăng gặm cỏ, khung cảnh chỉ có
thể thấy ở rừng núi. Có một Sa Pa của nắng, nắng đem lại cho Sa Pa một vẻ đẹp
mới: rực rỡ và bất ngờ. ánh nắng dường như sáng dần lên trong khung cảnh thiên
nhiên. Cái nắng chói chang được Nguyễn Thành Long miêu tả “đốt cháy rừng cây”
và cái nắng vào cuối buổi trưa lại gay gắt hơn “ánh nắng như phủ khắp, mạ bạc
cả con đèo”. Cảnh được quan sát từ trên cao trở xuống. Và ở góc độ ấy, thiên
nhiên càng trở nên khoáng đạt, hùng vĩ hơn. Rừng cây như “một bó đuốc khổng
lồ”, ánh nắng khiến thiên nhiên Sa Pa lặng lẽ, trầm mặc mà đầy sức sống. “Nắng
bắt đầu len tới đốt cháy rừng cây”, dọc câu văn, ta cảm giác như nắng đang di
chuyển, đang chạy dần trên các triền núi. Có thể nói câu văn miêu tả thiên
nhiên đã làm thêm chất trữ tình cho câu chuyện. Bên cạnh Sa Pa của nắng còn có
Sa Pa của mây: “mây cuộn tròn từng cục, rơi trên các vòn lá ướt sương…”. Dường
như con người đang đi trong mây. Mây cũng hồn nhiên, tinh nghịch chui vào gầm
xe. Và với thủ pháp nhân háo rất thú vị ấy, Sa Pa còn hiện lên với hình ảnh cây
thông và những cái cây tử kinh - chủ bé nghịch ngợm nhô “cái đầu màu hoa cà lên
trên màu xanh của rừng”. Cây tử kinh như hài hoà, nổi bật giữa màu xanh của
rừng núi. Khung cảnh rất nên thơ và câu văn cũng đầy chất thơ. Khung cảnh mang
vẻ đẹp bình yên, êm ả như không hề biết đến bom đạn, khói thuốc của chiến
tranh. Dường như những thay đổi của cuộc sống không chạm được đến nơi đây. Nhan
đề của truyện, thiên nhiên trong truyện cũng rất êm đềm, nhưng lặng lẽ mà không
phẳng lặng, bình yên mà rất sống động.