Tìm Kiếm

Bài dự thi cuộc thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu

Bài dự thi cuộc thi viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu

Bài làm

Dưới mái trường thân thương, nơi lưu giữ bao kỉ niệm của tuổi học trò thì cô giáo dạy văn đã để lại án tượng sâu sắc nhất trong lòng tôi.

Cô tên là Cao Thị Kim Dung. Năm nay cô đã ngoài 40 tuổi rồi. Tục ngữ, ca dao Việt Nam ta có rất nhiều câu hay nói về thầy cô “ Kính thầy mới được làm thầy “ hay “ Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy “. Cái cách cô truyền đạt thật đặc biệt, cô khiến cho học trò tiếp thu những bài học trong sách vở mà còn ở trong cuộc sống. Đó là người cô giáo mẫu mực có nhân cách cao đẹp khiến cho mỗi học sinh đều cảm thấy hạnh phúc khi được học cô.

Mái trường luôn là ngôi nhà thứ hai, là nơi lưu giữ những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi con người. Cô Dung rất yêu thương học sinh và lúc nào cũng muốn giúp đỡ học trò học giỏi và đạt kết quả tốt. Trong lớp tôi có khoảng hai, ba bạn học không tốt. Cô liền dạy phụ đạo mà không nhận một đồng nào từ phụ huynh học sinh. Cô còn cố gắng đến sớm để truy bài với chúng tôi. Không những vậy, cô còn quan tâm giúp đỡ những bạn nghèo , khó khắn. Bằng chứng là cô đã đến tận nhà những bạn nghèo để tặng quà và động viên các bạn và gia đình, làm bố mẹ tôi rất cảm động. Mẹ tôi bảo rằng : “ Cô Dung đúng là một giáo viên giỏi, một giáo viên có tâm với nghề.

 

Đối với đồng nghiệp, cô Dung luôn vui vẻ, cởi mở và cô luôn dìu dắt các đồng nghiệp trẻ. Kính trọng các thầy cô lớn tuổi hơn. Em được biết gia đình cô cũng chẳng khá giả gì. Hôm có kết quả thi cuối kì II, cô thưởng cho các bạn điểm cao một ciếc bút mực màu xanh rất đẹp.

Tôi nhớ nhất là khi cô đi tham quan với chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trênđôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ để đi cùng chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi đi học hè. Khi ấy tôi đã ngỉ mất 2 tuần vì bị đau tay. Cô biết là tay tôi bị đau, cô bè giảng lại cho tôi những chỗ không biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở chép bù bài. Lúc đó, tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

 Đối với tôi cô giáo như người mẹ hiền thứ hai vậy. Cô luôn quan tâm đến tất cả các bạn học sinh trong lớp. Bạn nào có hoàn cảnh đặc biệt cô đều nắm bắt được và sẵ sàng động viên, giúp đỡ. Tôi còn nhớ như in hồi lớp 6. Hôm ấy đúng giờ tan học, bỗng nhiên có một cơn mưa bất ngờ ập tới, quang cảnh sân trường thật náo loạn. Người thì mặc áo mưa về, người thì chạy đi trú. Tôi chờ mãi mà không thấy bố mẹ đến đón. Một lúc sau, trường vắng ngắt chỉ còn mình tôi. Vừa lạnh vừa sợ, tôi khóc nức nở. Đúng lúc ấy, cô Dung đang chuẩn bị ra về. Nhìn thấy tôi, cô vội tới hỏi han và dỗ dành tôi. Cô gọi điện cho bố mẹ tôi nhưng không ai nhấc máy. Cô liền đèo tôi về. Về đến nhà, cửa vẫn khóa, cô cùng tôi chờ bố mẹ về. Mãi tôi bố mẹ tôi mới về nhà vì tắc đường. Cả nhà tôi đều cảm ơn cô. Cô chỉ mỉm cười và chào gia đình tôi để ra về.

 

Tôi rất yêu quý cô. Sắp đến 20/11 em xin chúc cô luôn mạnh khỏe và Hạnh phúc!